Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 162 - Hóa ra là bà chủ, đáng ghét! 3



Chương 162 - Hóa ra là bà chủ, đáng ghét! 3




Nhìn thấy buồng cáp treo, nhóm người tí hon cùng hò reo.
Các thiết bị ở hai đầu cáp treo có màu vàng tươi, đường cáp có màu xanh đậm, buồng cáp hình bồ công anh rất đáng yêu, bề ngoài thì có vẻ lông xù nhưng khi ngồi bên trong thì tầm nhìn hoàn toàn thoáng đãng, tầm mắt không hề gặp chướng ngại vật.
Trên đại lục Nitraan cũng có bồ công anh, hơn nữa còn là những cây hoa to lớn.
Sau khi nhìn thấy buồng cáp chẳng lớn hơn bông hoa kia là bao, nhóm người tí hon cảm thấy rất thân thiết.
Lộ Dao đeo một cái vòng an toàn trên tay, cổ tay uốn một vòng nắm lấy buồng cáp treo Bồ Công Anh rồi quay đầu nói với nhóm người tí hon: "Tôi muốn thử sức chịu lực của nó một chút. Mọi người ở đây chờ tôi nhé."
Mấy người tí hon nghe không hiểu Lộ Dao đang nói gì, chỉ thấy cô nắm lấy buồng cáp rồi nhảy thẳng xuống cây, lao vút đi theo đường cáp treo, tốc độ không hề chậm.
Bọn họ nằm trên lan can, vẻ mặt lo lắng dần dần biến thành hưng phấn.
"A a a a a a, Lộ Dao đang bay kìa, thật là lợi hại!"
"Cáp treo hay quá đi mất!"
"Tôi cũng muốn ngồi!"
Cơ thể nặng năm mươi cân của Lộ Dao rơi thẳng xuống theo đường cáp treo mỏng manh, tốc độ đều đều vững vàng trượt xuống dưới núi, không hề có sự bất ổn nào ở đây, chỉ có mỗi cánh tay là khó chịu thôi.
Cáp treo vẫn chưa hoàn toàn đến nhà ga, hai chân Lộ Dao đã chạm đất rồi. Thế là cô buông tay rồi chậm rãi đi tới, cảm thấy cũng không khó chịu quá lâu.
Đỗ Minh Diễm và Du Thục vừa mới tới khách sạn, còn chưa kịp ngồi xuống đã thấy nhân viên khách sạn đột nhiên chạy ra ngoài nhìn ngó với vẻ mặt đầy khiếp sợ.
Bạch Lộ: "Bà chủ đang làm gì vậy?"
Thanh Nghiên: "Hình như cô ấy bảo muốn khảo sát sức chịu lực của cáp treo một chút."
Bạch Lộ: "Thế nên trượt thẳng từ trên núi xuống hả? Bằng một tay ư?"
Tiểu Trịnh: "... Vẫn biết là cô ấy kiên cường bướng bỉnh nhưng không ngờ lại ương ngạnh đến vậy."
Đỗ Minh Diễm và Du Thục cũng đi theo nhìn ra ngoài cửa. Quả nhiên bọn họ nhìn thấy Lộ Dao. Mà cảnh tượng ngoài cửa đã trở nên hoàn toàn khác với lúc hai người đi vào.
Du Thục chớp mắt mấy cái, cảm thấy rất khó hiểu.
Chẳng lẽ là do gần đây cô ấy mệt mỏi quá nên xuất hiện ảo giác?
Lộ Dao đi tới cạnh cửa xua xua tay với ba nhân viên khách sạn: "Đừng có nhìn nữa, khách còn đang đứng đợi kìa."
Ba người nhanh chóng quay lại nhận lỗi với khách hàng.
Lộ Dao cất tiếng chào hỏi Đỗ Minh Diễm. Lúc nhìn thấy Du Thục, cô hơi nhướng mày một cái: "Là cô à?"
Du Thục không nhận ra Lộ Dao.
Lộ Dao: "Hồi đầu xuân cô ra bờ sông hóng gió chúng ta đã gặp nhau rồi."
Du Thục đột nhiên nhớ ra đúng là có chuyện này thật. Vẻ mặt cô ấy không khỏi trở nên vi diệu.
Lộ Dao không đi vào ngay: "Tôi còn phải đi thêm một chuyến nữa. Hai người cứ chơi trước đi."
Cáp treo không chỉ có một chiều nên Lộ Dao lại níu lấy buồng cáp chậm rãi đi ngược lại núi. Lần này thì khá là khó nhai.
Du Thục kéo Đỗ Minh Diễm hỏi: "Chuyện gì xảy ra ở đây thế này?"
Đỗ Minh Diễm: "Đây là nơi nghỉ ngơi thả lỏng mà tôi nói với chị đấy. Nó hơi đặc biệt chút nhưng chị đừng nghĩ nhiều."
Du Thục cũng không phải bé gái hồn nhiên ngây thơ chưa trải sự đời, nghe nói vậy cũng không cảm thấy có gì thú vị mà lại thấy như mình bị lừa gạt.
Tiểu Trịnh đi tới nhìn kỹ đôi mắt của Du Thục rồi bỗng nhiên nói: "Tổng giám đốc Du, hóa ra là cô."
Du Thục ngước mắt lên: "Trợ lý Trịnh, sao anh lại ở chỗ này?"
Du Thục và Phó Trì cũng được coi như là người trong một nghề nên đã từng hợp tác qua lại đôi lần rồi. Trước kia cô ấy đã từng nhìn thấy Tiểu Trịnh đi theo giúp Phó Trì.
Tiểu Trịnh: "Vì một ít nguyên nhân nên tôi đã xin nghỉ việc. Giờ tôi đang là làm việc ở khách sạn này."
Nghe vậy, Du Thục càng cảm thấy quái lạ hơn. Trong khoảng thời gian này đúng là cô ấy rất mệt mỏi.
Nhìn vẻ mặt nghiêm nghị của cô ấy, Tiểu Trịnh nhắc nhở: "Cô có thể xem nơi này như nơi dưỡng bệnh cũng được. Hồi trước tổng giám đốc Phó cũng đã điều dưỡng ở đây."
Phó Trì ư?
Du Thục nhớ lúc ấy Phó Trì xảy ra chuyện. Có mấy kẻ âm thầm muốn xem chuyện cười còn khẳng định là anh ta sẽ không hồi phục được.
Không ngờ nửa năm trôi qua, Phó Trì lại quay về, hơn nữa trạng thái tinh thần còn rất tốt.
Gần đây đã có người hỏi thăm khắp nơi về chỗ Phó Trì dưỡng bệnh. Cũng có rất nhiều tin đồn nhưng cuối cùng điều tra ra được rằng tất cả đều không phải là nơi anh ta đã ở lại trong nửa năm qua.
Lúc đó trong đầu Du Thục cũng có một suy nghĩ rằng có lẽ mình có thể tìm hiểu tình huống một chút để cân nhắc chuyển con gái tới viện điều dưỡng đó.
Phó Trì đã điều dưỡng ở chỗ này ư?
Nằm ngay trong thành phố Dao Quang.
Du Thục kiềm chế sự mất kiên nhẫn của mình xuống, định xem một chút xem rốt cuộc chỗ này có gì hơn người.
Thấy vẻ mặt Du Thục không tốt, Đỗ Minh Diễm bèn đưa ra đề nghị đi ngâm suối nước nóng thư giãn rồi lại ra ăn cơm đi dạo sau.
---
Sau khi được bà chủ đích thân khảo sát, sức chịu lực của buồng cáp treo Bồ Công Anh là cực kỳ kinh người, chở người tí hon Nitraan tuyệt đối không thành vấn đề.
Lộ Dao lấy thiết bị cuối cùng trong kho hàng cá nhân ra. Đó là máy đổi tiền. Cô đặt nó ở ngay lối vào cáp treo.
Muốn ngồi cáp treo thì phải đổi vật phẩm. Chức năng của chiếc máy đổi tiền này giống với chiếc được đặt trong khách sạn.
Vật phẩm trên đại lục Nitraan nhìn qua thì có vẻ vừa nhỏ vừa nguyên thủy nhưng thật ra lại rất có giá trị.
Chỉ nói riêng đường viên thôi, một viên đã ngọt vô cùng rồi, còn kèm theo cả hương hoa kỳ lạ nữa nhưng lại không giống mật ong thường gặp. Nếu thêm một số lượng đường viên vừa phải vào đồ ngọt thì hương vị sẽ thay đổi.
Còn lại đá mài, muối mỏ và da thú cũng đều có chỗ dùng cả.
Lộ Dao leo lên thân cây, liếc nhìn nhóm người tí hon đang nhìn mình rồi tuyên bố: "Tôi thấy không thành vấn đề nữa rồi. Ai muốn trở thành người trải nghiệm đầu tiên nào?"



Bạn cần đăng nhập để bình luận