Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 673 - Đương nhiên là tôi 2



Chương 673 - Đương nhiên là tôi 2




Đương nhiên là tôi 2
“Tôi nói thẳng ra thêm chút nữa nhé, kế hoạch vạch ra ở thế giới này là để bảo vệ nhân viên chạy vặt của tôi. Hôm nay chỉ là có người đặt đơn yêu cầu nhân viên chạy vặt xử lý zombie, đối tượng xử lý còn là người thân của khách hàng, anh có thể đảm bảo rằng sau này cậu ấy sẽ không sinh lòng oán trách với anh vì chuyện gì đó không?”
“Mà cho dù hôm nay có thể nhờ được nhân viên chạy vặt xử lý zombie, vậy có phải ngày mai lại có người lợi dụng quy định này yêu cầu nhân viên chạy vặt giết người luôn không?”
“Đương nhiên tôi sẽ tuyệt đối không cho phép thụ lý đơn hàng như vậy, nhưng quy định là quy định, một khi giới hạn mơ hồ, sau này sẽ có rắc rối vô hạn. Nhân viên chạy vặt là một công việc chứ không phải công cụ.”
“Harold, tôi hy vọng anh có thể hiểu được chuyện nhỏ này — Sức mạnh của các anh chẳng qua chỉ là một dạng trong vô số những tính chất đặc biệt sinh vật có thể sở hữu trên thế giới này thôi chứ nó không phải là liều thuốc vạn năng có thể giải cứu thế giới.”
Lộ Dao rất hiếm khi nặng lời với Harold như thế này, nhưng là cô đã đưa Long tộc và yêu ma đến nước Hoàng Kim nên cô phải chịu trách nhiệm với họ.
Hơn nữa với tình hình trước mắt, thần linh ở thế giới này như đang ngầm cho phép chuyện này vậy, Lộ Dao đoán là không thể để nhân viên tiếp tục thử thăm dò giới hạn nữa.
Đây cũng là kinh nghiệm cô tích lũy được sau khi mở nhiều cửa hàng đến thế.
Đầu óc nhỏ như trái nho của Harold không có nhiều tư duy nhận thức, nghĩ thật lâu mà vẫn không thể hiểu hết ý của Lộ Dao, nhưng mà quyết định của Lộ Dao luôn luôn đúng.
Hắn tin tưởng cô một cách mù quáng như vậy đấy.
Cúp máy truyền tin, Harold cúi xuống nhìn Trịnh Hàm, giọng điệu bình tĩnh: “Cửa hàng chúng tôi nói đơn này đã vượt khỏi phạm vi nghiệp vụ của nhân viên chạy vặt nên không thể yêu cầu thụ lý.”
Trịnh Hàm thất vọng cúi đầu.
Harold tưởng có thể khách hàng sẽ không kiểm soát được cảm xúc nhưng Trịnh Hàm lại giơ cánh tay lên dụi mạnh đôi mắt, đứng hóa đá ngẩn người ở đó một lát rồi bỗng dưng ngồi xổm xuống, lấy một thỏi vàng trong gấu quần ra sau đó đứng lên nức nở nói với Harold: “Em muốn mua thêm vài tờ danh thiếp nữa. Em sẽ đặt lại đơn chạy vặt, phiền anh đưa chúng em đến một nơi an toàn.”
Cậu ấy phải nuôi em gái sống sót để sau này lại cùng nhau đón mẹ về nhà.
...
Tại một ngã tư cách đường Xương Thịnh chưa đến hai cây số có một chiếc xe Van trắng và một chiếc xe hơi đen đỗ song song ở chính giữa đường lớn.
Lấy nó làm trung tâm, năm mét vuông quanh nó toàn là zombie. Từng nhóm zombie bao quanh hai chiếc xe, điên cuồng đập cửa kính xe như ác quỷ đòi mạng.
Xe Van trắng và xe hơi đen vốn đi ngược chiều nhau, đột nhiên xe Van chết máy, thế là hai chiếc xe xảy ra một vụ quẹt xe nhẹ.
Người lái xe hơi đen là một người đàn ông cao lớn, từ hướng chạy của xe ta biết được họ đến từ thành phố Kim Diệu, người đàn ông hạ cửa sổ xe xuống nói vài câu với Hạ Hoài Tung trong xe.
Một nhóm đàn ông muốn đến căn cứ Hy Vọng nên tìm Hạ Hoài Tung nghe ngóng tin tức. Chỉ với mấy câu, bỗng có vô số zombie ùa ra từ mọi ngóc ngách của con đường, dù là đường đến hay đường đi đều bị chúng chặn kín.
Tối qua Hạ Hoài Tung và Lý Mật vội vã thu xếp hành lý, lấy cớ nhân lúc đêm khuya ra ngoài làm nhiệm vụ, lái một chiếc xe Van của căn cứ trốn ra ngoài lao vút đến thành phố Cao Thăng, chạy cả đêm mới đến rìa biên giới.
Sau đó tình hình của chiếc xe không ổn lắm, chậm rì không có mã lực, có lẽ là hết xăng rồi.
Họ cực kỳ gấp trong lúc chạy trốn, căn bản không có thời gian chuẩn bị xăng nên đi đến ngã tư vẫn là bị chết máy.
Hạ Hoài Tung và Lý Mật đang ngồi rầu lo trên xe, còn gặp được người không ngừng tìm họ nghe ngóng tin tức căn cứ.
Hai người không muốn tiết lộ thông tin về căn cứ Hy Vọng vì sợ bị người của căn cứ khác biết được hành tung của họ. Thế nhưng người trên chiếc xe đối diện lại cứ như không hiểu, hỏi đông hỏi tây suốt, kết quả làm cho mọi người bị kẹt lại ngã tư này.
Hạ Hoài Tung dựa lên đệm mềm ghế lái, lo lắng vỗ vào vô lăng: “Làm sao bây giờ? Hình như chỉ có thể đến được đây thôi.”
Lý Mật ngồi ở ghế phó lái, tay cầm một tờ rơi nhăn nhúm nghiên cứu: “Hay là chúng ta đặt đơn thử?”
Hạ Hoài Tung: “Tôi nhớ trên tờ rơi viết phạm vi chỉ có mười cây số thôi, chúng ta còn hai cây số nữa mới đến bệnh viện Vạn Nghi, chắc chắn không nằm trong phạm vi chạy vặt.”
Lý Mật tìm ra một cây bút từ trong rương trữ vật trước người: “Mặt sau có giới thiệu cách đặt đơn giao hàng, thử đi.”
Họ không có can đảm xuống xe, mà trốn trong xe sớm muộn gì cũng chết, dù sao vừa hay cũng có tờ rơi của cửa hàng dịch vụ chạy vặt trong tay. Ngoại trừ thử một lần ra thì tạm thời cũng chẳng còn cách nào.



Bạn cần đăng nhập để bình luận