Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 90 - Ai đó mau tới cho chúng tôi một nấc thang đi xuống với! 2



Chương 90 - Ai đó mau tới cho chúng tôi một nấc thang đi xuống với! 2




Ai đó mau tới cho chúng tôi một nấc thang đi xuống với! 2
Sự im lặng một lần nữa lan tràn, lần này áp lực lại đè lên nhân viên tiệm.
Harold đặt cuốn manga xuống đứng dậy đi tới bên cạnh Lộ Dao, mày nhíu thật chặt nhìn những nhân viên tiệm xung quanh, trong mắt như có những con dao nhỏ sắc bắn phóng ra "vèo vèo".
Đại pháp sư chiêu hồn, ma cà rồng nguyên thủy, đại ác ma, cự long lưng thẳng tắp, vẻ mặt cứng ngắc.
Ai đó mau tới cho chúng tôi một nấc thang đi xuống với!
Hối Hối ngồi giữa ghế sô pha tụt xuống đất rồi yên lặng nhích qua bên chân Lộ Dao, giơ cái móng vuốt nhỏ ú thịt ra phủ lên mu bàn tay cô: "Chít."
Đôi yêu tinh song sinh cũng không nhịn được mà bay tới trước mặt Lộ Dao rồi liên tục lăn qua lộn lại: "Lộ Dao ơi Lộ Dao, chúng tôi sai rồi. Cô đừng khóc."
Lộ Dao vén tóc mái lên để lộ đôi mắt đen lánh sáng ngời có thần, từ ái xoa xoa Hối Hối một cái rồi lại xoa xoa Merlulu và Puxiu một cái: "Vậy... Mọi người có thích món quà này không?"
Hối Hối, Merlulu và Puxiu cùng gật đầu thật mạnh.
Bả vai những người khác từ từ thả lỏng, lặng lẽ thở phào một hơi.
Hồi Lộ Dao hơn mười tuổi mẹ cô gặp tai nạn giao thông bất ngờ qua đời. Khoản tiền bồi thường bị nhà cậu cô lấy đi nên nhiều năm sau đó cô ở lại nhà người cậu kia.
Cứ vào dịp tết mỗi năm anh họ em họ đều có đồ chơi mới, chỉ mỗi mình cô là không có gì cả. Từ trước đến giờ lúc nào cô cũng phải mặc lại đồ cũ mà bọn họ không cần nữa.
Đến khi cô lớn hơn một chút, anh họ mồm miệng kén chọn lúc nào cũng ầm ĩ với mợ đòi ăn chân vịt.
Mợ cô vừa tan làm về nhà đã chạy xuống tầng mua một nồi chân vịt kho to đùng nhưng không cho em họ và Lộ Dao ăn mà chỉ cho ngồi nhìn anh họ ăn.
Sau khi lên đại học, Lộ Dao điên cuồng nghĩ cách kiếm tiền, chưa từng quay lại căn nhà đó một lần nào.
Những năm đó cô rất ít khi nhớ lại chuyện quá khứ nhưng hôm nay nhớ lại cũng không thấy đau khổ gì.
Ngày đó lúc mua điện thoại di động cho Harold, Lộ Dao chợt nhớ tới vài chuyện ngày xưa.
Thật ra thì cô cũng không phải sinh ra đã có tính cách chấp nhận mọi việc một cách dễ dàng như thế. Bây giờ cô có thể lo lắng mọi chuyện chu toàn như vậy là nhờ nhiều năm rèn luyện thành thói quen mà thôi.
Gần đây Lộ Dao cũng đang nghĩ rằng rốt cuộc tất cả những chuyện liên quan đến Lục Minh Tiêu mà cô đã quên mất kia có giá trị gì trong cuộc đời mình.
Thật ra thì ban đầu lúc nhìn thấy quá khứ trong ký ức của Bất Độc, quá khứ của bản thân còn khiến Lộ Dao ngạc nhiên hơn cả việc mình quen biết Lục Minh Tiêu.
Lộ Dao phát điện thoại di động cho nhân viên cửa hàng rồi giao cho Harold nhiệm vụ dạy mọi người sử dụng, hơn nữa còn ký thêm một thỏa thuận mới.
Trước mắt thì sức ảnh hưởng của hệ thống mạng nội bộ chỉ có thể bao trùm phạm vi khu phố thương mại và khách VIP ở thế giới gốc của Lộ Dao. Vậy nên nhân viên cửa hàng ở các thế giới khác muốn đăng nhập vào hệ thống cũng phải ký một thỏa thuận bổ sung trước.
Tất cả nhân viên dị giới cũng giống như Harold, mỗi ngày có thể lên mạng ba tiếng đồng hồ. Sau khi bọn họ rời khỏi cửa hàng thì điện thoại di động sẽ tiến vào trạng thái "mất sóng".
Nếu không phải công việc yêu cầu thì nhân viên các cửa hàng ở dị giới không thể lén lút liên lạc với các nhân viên và khách hàng ở những thế giới khác được.
Tối hôm đó, trong nhóm chat nội bộ của khu phố thương mại lục tục có thêm hơn mười tài khoản mới. Phần trước tên của bọn họ đều để là "Tiệm nail".
Ngày hôm sau, Lộ Dao tỉnh lại dưới tình huống đau đớn khác thường. Chẳng biết sao chăn cô lại nặng muốn chết, cơ thể ở dưới lớp chăn cũng rất nặng nề.
Cô cố gắng nâng đầu dậy nhưng lại bị cái chăn vừa dày vừa nặng kia đè trở lại: "Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra vậy?"
Bất Độc đang ngồi ở đầu giường thấp giọng trả lời: "Tối hôm qua Ambrose, Edward, Ti Kim, Tina, Hối Hối, đôi yêu tinh song sinh và Harold lén lút chạy vào mấy lần, vứt rất nhiều thứ vào trong phòng mẹ. Sáng nay Eugenia và mấy nhân viên Nhân tộc mới tới cũng đưa rượu nho mới ủ và thịt xông khói khô tới. Tất cả đều đang đặt bên ngoài."
Lộ Dao vươn một cánh tay từ trong chăn ra: "Bất Độc, mau kéo mẹ một cái."
Bất Độc nhảy xuống khỏi cái tủ lùn đầu giường rồi kéo Lộ Dao ra khỏi đống đá quý, thảo dược, nguyên liệu từ ma thú và mấy món ăn ngon mắt lạ miệng.
Đám người này đúng là vụng về đến đáng sợ. Tặng quà cho người ta mà chẳng biết bàn bạc nhau trước gì cả, cứ hết người này đến người kia lén lút chạy vào đây vứt ra cả đống đồ quý giá hiếm có rồi chạy biến.
Nếu không có Bất Độc canh chừng thì có khi Lộ Dao đã bị chôn sống bên dưới chẳng ai hay rồi.



Bạn cần đăng nhập để bình luận