Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 1034 -



Chương 1034 -




Số hiệu của đội trưởng đội bảo vệ là 0021.
Hôm qua dưới sự giới thiệu của 0815, Lộ Dao và 0021 đã gặp mặt được một lần.
Hôm qua 0021 không nói nhiều cho lắm, không biết là do kiệm lời hay là do không muốn nói chuyện với cô nữa.
Hình như hôm nay anh ta còn căng thẳng hơn cả hôm qua, anh ta lên tiếng chào hỏi Lộ Dao rồi quan sát việc tuần tra trong tiệm.
Bảy đội viên còn lại cũng tuần tra theo kế hoạch đã được vạch ra từ trước.
Đội bảo vệ khí thế hừng hực, rất có trách nhiệm trong công việc mình đang làm.
Cho dù ngay lúc này trong tiệm không hề có bóng dáng khách hàng nào thì họ vẫn tuần tra tròn trách nhiệm của mình.
Lộ Dao do dự một lúc lâu, cuối cùng vẫn gọi 0021 lại để nói rằng những lúc không có khách hàng thì không cần căng thẳng như vậy đâu.
0021 im lặng tầm mười mấy giây rồi mới từ từ gật đầu đáp lại.
Đội viên trong tiệm có thể thả lỏng một lát nhưng người bên ngoài thì luôn phải cảnh giác tuần tra.
Nhân lúc vẫn chưa có khách hàng, 0021 và bảy đội viên còn lại liếc nhìn lên những kệ sách xung quanh mình.
Họ là một đội đặc biệt, không thuộc về bất cứ một khu nào trong chín khu của đảo Quán, chỉ nghe lệnh trực tiếp từ trưởng nhà giam.
Trước đây họ chỉ nghe thoáng qua rằng có tiệm sách mới mở ở khu tám, hôm qua họ đến là vì việc công nên vẫn chưa đọc được sách trong cửa tiệm.
Vốn lúc này không nên làm những việc không liên quan đến công việc, nhưng còn khá lâu mới đến thời gian tù nhân được nghỉ và ghé sang tiệm sách, không có việc gì làm mà chỉ đứng không như thế quả thật trông rất kỳ, nhưng họ lại không hề hứng thú với sách trong tiệm.
0021 do dự một lúc, cuối cùng vẫn đứng yên không động đậy.
Đội trưởng không động đậy thì đội viên cũng không dám làm bậy, chỉ biết đứng yên đợi tiếng chuông báo hiệu vang lên thôi.
Tiếng chuông vang lên, 0021 tập hợp đội bắt đầu đi tuần tra.
Tù nhân của khu ba kích động chạy đến phố sách, nếu họ đi từ đằng xa đã thấy những bộ đồng phục xanh lam lấp ló trong cửa tiệm thì không biết trong lòng sẽ nghĩ gì nữa.
Nhưng sự tồn tại của đội đặc nhiệm không hề khiến họ chùn bước, vô số người máy với các hình dạng khác nhau lần lượt đi vào tiệm sách.
Lộ Dao tạm giao lại buổi livestream cho Ngân Hoa, Khê phụ trách việc tính tiền, còn cô và Trúc Duy thì đứng ngay khu vực lối đi giữa khu trưng bày sách, phụ trách việc giới thiệu sách cho khách hàng bất cứ khi nào họ cần.
Cho dù là sách mới được ra mắt vào hôm nay hay là sách đã được lên kệ từ nhiều ngày trước, tất cả đều rất mới mẻ với những khách hàng của khu ba.
Ở đây không hề giống như những gì 0815 và 0021 tưởng tượng, sau khi tù nhân của khu ba tiến vào tiệm sách thì vô cùng ngoan ngoãn, có trật tự, không hề chủ động khiêu khích ai cả, cũng không có ai gây chuyện với người nguyên sinh, dường như ai nấy cũng tràn đầy khao khát với thế giới của sách, chạy đi chạy lại trong khu trưng bày để tìm quyển sách mà mình hứng thú.
Một quả cầu màu bạch kim cầm theo hai quyển thượng và hạ của bộ &LTNhà Hàng Giữa Các Vì Sao> chạy thẳng về phía Lộ Dao, khi nhìn vào đôi mắt dò xét của bà chủ thì giọng nói non nớt của thiếu niên vang lên: “Xin hỏi quyển &LTBàn Ăn Vong Hồn> và &LTC;ẩm Nang Nấu Ăn Của Nhân Viên Khu Phố Thương Mại> để ở đâu vậy?”
Quả cầu màu bạch kim đó đã tìm hết tất cả các kệ sách nhưng vẫn không thấy.
Lộ Dao giải thích rằng hai quyển đó đã bán sạch rồi.
Quả cầu màu bạch kim đột nhiên nhích đến gần Lộ Dao, ánh mắt kim loại màu bạch kim bóng loáng dường như muốn dính chặt lên gò má của cô, nhưng cuối cùng khi cách đôi mắt bà chủ chỉ còn hai centimet thì đối phương đã dừng lại.
Một cánh tay người máy vươn ra từ phía sau kệ sách, nhắm thẳng vào quả cầu màu bạch kim kia.
Hai quyển sách được cậu ta đội trên đầu rơi xuống đất, một cánh tay người máy khác đột nhiên vươn ra bên dưới cơ thể của quả cầu kia, bắt lấy hai quyển sách.
Lộ Dao chớp mắt, cô rất ngạc nhiên vì điều này.
0021 bước đến, năm ngón tay bóp mạnh vào quả cầu trong tay mình, giọng nói rất lạnh lùng: “Ngoan ngoãn chút đi.”
“Nhỏ mọn!” Quả cầu bạch kim đó xì lên một tiếng, thoát khỏi bàn tay của 0021, tay chân và đầu vươn ra khỏi quả cầu, đôi chân thon dài đáp xuống đất, hai tay ôm chặt lấy quyển sách vào lòng, lùi về sau hai bước, sau đó lại quay đầu quan sát bà chủ: “Chẳng qua là lâu rồi chưa được gặp người nguyên sinh nên muốn ôm chút thôi mà.”
0021: “Tôi rất hiểu cậu, tù nhân có số hiệu AO-17 của nhà giam số sáu trong khu ba. Một khi gai của cậu đâm vào da của cô ấy thì sẽ có thể bắt đầu điều khiển tinh thần của đối phương.”
“Tôi không có hứng thú với anh, đừng cố gắng làm thân với tôi.” AO-17 quay đầu nhìn bà chủ người nguyên sinh vẫn bình tĩnh như không có gì xảy ra đang đứng đằng sau cai ngục: “Tôi muốn nói chuyện với cô ấy.”



Bạn cần đăng nhập để bình luận