Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 1223 -



Chương 1223 -



Nhân viên chăm sóc khách hàng số 03 nhanh chóng đọc lướt xong tài liệu, kinh ngạc hô lên: “Hai mươi mốt ngày không ăn kiêng, không vận động, nằm không cũng gầy mười lăm cân!!! Quá khủng bố rồi, thật sự có thể nói thẳng giống như này với khách hàng sao?”Nhân viên chăm sóc khách hàng số 04: “AAAAA!!! Tôi muốn mua!!!”Nhân viên chăm sóc khách hàng số 03: “Cô tỉnh táo lại đi! Đan dược đắt hơn nhẫn nhiều lắm đấy!”Nhân viên chăm sóc khách hàng số 01: “Thật ra tôi từng nghe đồng nghiệp ở các cửa hàng khác nói, thỉnh thoảng bà chủ có gửi đãi ngộ cho nhân viên thì sẽ có đan được. Nhân viên ở các cửa hàng như khách sạn suối nước nóng, rạp chiếu phim, trung tâm bổ túc trẻ em và cửa hàng Lông Xù đều từng uống, hiệu quả hiện rõ nhanh chóng.”Nhân viên chăm sóc khách hàng số 04 đập bàn: “Ác vậy! Tại sao tôi vào làm muộn thế trời!!!”Nhân viên chăm sóc khách hàng số 02: “Sau này còn có thể cho nhân viên đãi ngộ vậy không? Nếu không vận động, không ăn kiêng, nằm không cũng gầy, lại còn không tốn tiền nữa, há chẳng phải là phát thèm luôn sao?”...Như thường lệ, hệ thống hiện thực hóa ước mơ thuật lại toàn bộ cuộc trò chuyện của nhân viên phòng chăm sóc khách hàng cho Lộ Dao, kể xong rồi còn nói: [Họ nói là đắt, nhưng tôi thấy giá niêm yết của mình rẻ lắm rồi. Họ chưa thấy lúc cô mở tiệm sách, lúc đó mới gọi là kẻ ác lòng dạ cũng hiểm độc.]Lộ Dao: [Phải nói khó nghe tới vậy à.]Hệ thống hiện thực hóa ước mơ: [Tôi thật sự cảm thấy giá niêm yết của mình quá yêu thương rồi.]Lộ Dao: [Tôi là người phàm tục, chỉ có nhân dân tệ mới cho tôi cảm giác chân thật rằng tiền là tiền. Không vội, chẳng phải bây giờ chỉ mới là bắt đầu thôi sao?]Hệ thống hiện thực hóa ước mơ: [...]Hàng mới được tung, Lộ Dao không rảnh chờ phản hồi.Dạo này có không ít đối tác hẹn cô bàn hợp tác, từ tiệm nail xếp hàng đến tinh vực, cái nào cũng phải xác nhận chi tiết nhiều lần....Thành phố Ngọc Hành.Chuông tan học vang lên, Ngô Vũ Châu đeo ba lô chạy vụt ra khỏi lớp.Ngô Vũ Châu chính là bạn cùng bàn của Nghiêm Nghị.Ngô Vũ Châu cũng muốn mua một chiếc nhẫn không gian, cậu không hoàn toàn tin hết vào những gì Nghiêm Nghị nói nhưng suy cho cùng cũng đã thấy hiện tượng thần kỳ đến thế, dù sao cũng làm cậu muốn mua một chiếc về để đích thân nghiên cứu một phen.Ngô Vũ Châu và Nghiêm Nghị là học sinh ngoại trú giống Nghiêm Nghị, chỉ là nhà Nghiêm Nghị nằm ở trung tâm thành phố, thi vào trường THCS số 1 ở biên giới khu Tây, không muốn ở lại trong trường nên chỉ có thể thuê nhà bên ngoài.Còn nhà của Ngô Vũ Châu thì ở ngay khu Tây, điều kiện gia đình cũng khá giả.Chỉ là mẹ quản lý cậu khá chặt, cho tiền tiêu vặt theo ngày, tạm thời không thể xin cũng không thể dùng tiền lì xì bừa bãi được.Ngô Vũ Châu muốn mua nhẫn không gian, cần phải bàn với phụ huynh.Lúc Ngô Vũ Châu về tới nhà, mẹ cũng vừa về tới không lâu.Hai ngày trước mẹ của cậu đi công tác, nói là mấy ngày sẽ về, không ngờ lần này lại về sớm vậy.Ngô Vũ Châu hơi lưỡng lự, nếu mẹ đi công tác, thật ra nói chuyện qua điện thoại sẽ dễ hơn, còn mặt đối mặt thì áp lực gấp đôi.Cuối cùng khát khao dành cho nhẫn không gian đã áp đảo áp lực đó, Ngô Vũ Châu ngồi đối diện bàn ăn, lựa chọn câu từ kỹ càng, dè dặt hỏi: “Mẹ ơi, con muốn mua một chiếc nhẫn không gian.”La Hàm Phương tưởng lại là đồ chơi thịnh hành gì nên cũng không quan tâm lắm, chỉ thuận miệng hỏi: “Bao nhiêu tiền?”Ngô Vũ Châu chọt hai ngón tay vào nhau: “Hơi đắt chút xíu ạ.”Cậu thấy chột dạ là vì cậu không chắc chiếc nhẫn đó có chức năng trữ vật thật không, trừ phi mua về xem thử.La Hàm Phương: “Đắt cỡ nào?”Ngô Vũ Châu: “Tầm bảy trăm đồng ạ.”La Hàm Phương để đũa xuống, điều chỉnh tư thế ngồi, khẽ ngước mắt lên nhìn sang con trai: “Đồ chơi gì mà đắt vậy?”Ngô Vũ Châu muốn thuyết phục mẹ lắm rồi, lấy điện thoại ra nhấn vào giao diện của cửa hàng tạp hóa dị giới, đưa sang cho mẹ.



Bạn cần đăng nhập để bình luận