Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 591 - Tôi thấy họ không ghi nhớ dễ vậy đâu 3



Chương 591 - Tôi thấy họ không ghi nhớ dễ vậy đâu 3




Tôi thấy họ không ghi nhớ dễ vậy đâu 3
Bướm bóng đêm bay từ trên cao xuống như lá cây, chậm rãi bay đến trước mặt Lộ Dao, cánh của nó có ánh sáng dạ quang, lấp la lấp lánh trong bóng tối như đốm lửa nhỏ chỉ đường.
Hệ thống hiện thực hóa ước mơ: [Đi theo nó, để ý dưới chân, trước hết cứ mặc kệ chiếc xe đi.]
Lộ Dao phản ứng lại được thì nhíu mặt mày, lòng không khỏi dâng lên cảm giác ngán ngẩm như bị dính chất bẩn.
Lộ Dao lùi về dựng xe bên đường lần nữa, dán giấy ghi chú đã khắc ma pháp trận trọng lực và một tờ giấy ghi chú kết giới tạm thời lên rồi mới đứng dậy.
Nhưng chưa đi được hai bước thì gần đó có ánh đèn chiếu qua, rọi vào mắt Lộ Dao, ánh sáng chói lóa làm cô khẽ cúi đầu híp mắt lại.
Tiếng bước chân ngay ngắn từ từ đến gần, một đám người cầm thanh sắt và gậy gỗ bao vây Lộ Dao, sau lưng họ có ba người đàn ông quấn băng gạc.
Lộ Dao liếc nhìn một cái, vậy mà là ba tên buổi sáng định vét hàng bị cô đánh cho.
Quả nhiên thế đạo thay đổi rồi, một khi không có gì ràng buộc, ỷ mạnh hiếp yếu trở thành trạng thái bình thường, bạo lực trở thành thủ đoạn giải quyết mâu thuẫn duy nhất.
Hệ thống hiện thực hóa ước mơ: [Buổi trưa nhẹ tay rồi, không làm họ nhớ lâu.]
Đám người này đến có tính toán trước, không những đông mà còn chuẩn bị chu toàn.
Trừ tay cầm gậy ra, họ còn đội cả mũ bảo hiểm, trên mũ gắn đèn mỏ.
Lúc ánh đèn quét qua xung quanh, Lộ Dao nhìn thấy một bãi ô uế trên đất.
Thịt thối đỏ trắng trộn lẫn vào nhau chảy khắp mặt đất, dịch cơ thể sền sệt nổi bong bóng đục, ngập mùi tanh tưởi, Lộ Dao xoay người nôn ngay tại chỗ.
Chẳng trách hệ thống bảo cô để ý dưới chân, những miếng thịt thối không nguyên vẹn ngổn ngang và rải rác trên một bãi đất nhỏ ở cổng cửa hàng dịch vụ chạy vặt, dịch mủ màu đỏ sậm trộn chung với chất dính màu trắng vàng vương vãi khắp nơi, thi thoảng còn có thể thấy vài miếng vải khô cứng trong đống thịt, khỏi nghĩ cũng biết đó là xác của động vật bình thường.
Dạ dày Lộ Dao quặn lên, cực kỳ ghê tởm, sắc mặt vừa trắng vừa lạnh.
Người đàn ông cầm cờ lê hồi sáng giờ tay phải quấn băng gạc, tay trái quăng một cái ống thép, cà lơ phất phơ băng qua đám người đi đến trước mặt Lộ Dao, hả hê nói: “Quỳ xuống gọi hai tiếng ba ơi rồi cho chúng tôi cửa hàng của cô, nể tình cô là con gái, hôm nay tha cho cô.”
Đám đàn ông bao vây Lộ Dao đập cây gậy trong tay họ, phát ra tiếng cười hùa.
Lộ Dao chắp tay sau lưng, lòng bàn tay hướng vào chuẩn bị triệu hồi trượng Quy Giới ra: “Tôi không tha thứ cho mấy hạng người này đâu.”
Vụt —
Đèn cảm ứng trên cổng cửa hàng dịch vụ chạy vặt đột nhiên bừng sáng, ánh sáng từ đèn sợi đốt xua tan màn đêm, khu đất nhỏ trước cửa hàng bỗng chốc sáng rực như ban ngày.Viptruyenfull.com - Truyện Dịch Hay Giá Rẻ. Hỗ trợ xuất File ebook đọc offline
Mọi người giật mình nghiêng đầu, thấy trên cửa của cửa hàng xuất hiện một cánh cửa khác, nhưng vị trí của nó mở rất kỳ diệu, trong mắt người không biết nội tình, nó như mở từ bên trong cánh cửa của cửa hàng dịch vụ chạy vặt vậy.
Harold đi ra khỏi cánh cửa, nhìn thấy Lộ Dao trong đám đông, hỏi: “Mấy tên này làm gì vậy?”
Lộ Dao buông thõng tay sau lưng ra, chậm rãi thở phào, bình thản nói: “Họ tới đập tiệm.”
Harold nghe vậy thì nhíu mày, mũi giật nhẹ, hắn ngửi được mùi hôi khó ngửi ấy, lại nhìn đống bừa bộn trước cửa hàng thì lập tức hiểu ra tất cả.
Harold không nói nhiều, bước ra khỏi cánh cửa tóm lấy người trước mặt trong một phát một.
Thân thủ của bé rồng đen dĩ nhiên tuyệt vời, hắn còn cố gắng nhẹ tay để không đánh chết họ.
Như vậy cũng chưa được vài phút, gậy gỗ thanh sắt vứt một đống, một đám người bị đánh tới nỗi mặt mũi sưng phù xanh tím, ngã trên đất không đứng lên nổi.
Harold liếc thấy sắc mặt Lộ Dao rất tệ: “Tiếp theo phải làm sao?”
Lộ Dao: “Buổi sáng họ tới cửa hàng trộm đồ, tôi đã chào hỏi rồi. Buổi tối lại đến một chuyến, tôi thấy họ không ghi nhớ dễ vậy đâu.”
Lộ Dao đứng ở đầu đường quan sát một lát rồi chỉ vào cột đèn đường trơ trụi hai bên đường: “Có thể treo họ lên đó không?”
Harold: “Được thì được. Nhưng làm vậy có thể khiến họ nhớ lâu không?”
Gương mặt Lộ Dao bình tĩnh: “Đừng treo cao quá, cũng đừng thấp quá.”
Harold vẫn chưa hiểu ý của Lộ Dao lắm, nhưng cũng không nói gì.
Vì để không làm lộ năng lực, Harold giả vờ vào cửa hàng khiêng ra một cái thang máy, còn vác một cuộn dây thừng gai, chung tay với Lộ Dao trói hơn mười tên đàn ông treo lên cột đèn.
Lộ Dao còn bảo Harold cởi đèn mỏ trên mũ của họ xuống, dán lên cột đèn bằng băng keo.
Khu phố của đường Quan Âm được ánh đèn chiếu sáng, mỗi một cây đèn đường đều có treo một người.
Mấy người này bị treo ở độ cao vô cùng tuyệt vời, cách mặt đất tầm chiều cao của một người đàn ông trưởng thành, nếu có người ở dưới giơ tay lên là vừa hay có thể chạm tới mũi bàn chân họ.
Đêm nay, zombie xung quanh bị ánh đèn lôi kéo tới, lang thang lung tung quanh đường Quan Âm, tiếng hét thảm thương của đàn ông không ngừng vang lên, họ và khóc than đau khổ xin tha mạng mãi đến khi chân trời hửng sáng, tiếng khóc mới dần nhỏ lại.
Đến khi đám người đó được thả xuống đã là sáng hôm sau rồi.
Mặt ai cũng trắng như tờ giấy, tay chân bủn rủn, gần như đứng không vững.
Mà lúc này Lộ Dao đi ra khỏi cửa hàng, đứng trước mặt họ chỉ vào đống ô uế ở cổng cửa hàng dịch vụ chạy vặt: “Quét sạch sẽ chỗ các người làm bẩn trước khi đi.”
Cả đám nín thở, mặt mày tái mét gật đầu, không dám phản kháng dù chỉ một câu.
Rất nhiều năm sau, có người kể về thời điểm cửa hàng dịch vụ chạy vặt có chỗ đứng ở đường Quan Âm đều bắt đầu câu chuyện bằng buổi tối hôm ấy, bà chủ trẻ và chàng trai tướng mạo khôi ngô buộc tóc đuôi ngựa cao đã treo bọn côn đồ ở vùng lân cận cố tình đến gây sự lên cột đèn đường!



Bạn cần đăng nhập để bình luận