Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 364 - Sao bổn tôn có thể nhận nhầm người trong tim mình được? 1



Chương 364 - Sao bổn tôn có thể nhận nhầm người trong tim mình được? 1




Sao bổn tôn có thể nhận nhầm người trong tim mình được? 1
Lục Dao đã lật xem trí nhớ của Lộ Dao vô số lần rồi nhưng vẫn không hiểu cách thăng cấp dị không gian trong cửa hàng.
Nàng ta đã thử dùng ảo thuật tạo ra ảo cảnh rồi nhưng dù sao thì ảo vẫn là ảo, không thể nào biến thành thực thể như dị không gian được, mà nàng ta và Lộ Dao lại không thể dung hợp lại thành một được nên tầng ba quán net đang xây dở bị ép phải đình công.
Thế nên cuộc so tài nhỏ lần này vẫn phải tiếp tục tổ chức ở tầng một như lần trước, tầng hai dành cho khách đứng xem.
Vốn dĩ phải có cả màn hình chiếu thực tế ảo treo lơ lửng giữa tầng hai chiếu tình hình thực tế trận đấu ở tầng một nữa nhưng Lục Dao chẳng biết thực tế ảo là gì, nhân viên bình thường trong quán cũng không hiểu, lại không liên lạc được với tiểu đội 1041 ở biển Eden nên cuối cùng đành phải sử dụng màn nước ở đại lục Phù Thế thay thế.
Bề mặt màn nước có mấy gợn sóng trông như mặt hồ vậy, hình ảnh cũng không được rõ nét, càng không có âm thanh gì nên hiệu quả không hề lý tưởng chút nào.
Lúc nói ra ý tưởng sử dụng màn nước này, Lục Dao còn thấp thỏm lo lắng.
Nhưng cả Trình Diệp và Tiểu Chung đều không có ý kiến gì mà chỉ đi thông báo cho Giảo Nương chuẩn bị ngay.
Vì cử hành trận so tài nên có rất nhiều người đổ về quán, thế nên ban ngày Giảo Nương cũng tới quán làm thêm.
Giao yêu vốn là sinh vật dưới nước nên giao cho nàng chuẩn bị màn nước là thoả đáng nhất.
Có điều mấy ngày nay tâm trạng Giảo Nương không được tốt cho lắm. Sau lần tự tiện ra ngoài hôm đó đến nay Hùng An An vẫn chưa về.
Nàng đã hỏi bà chủ nhiều lần rồi nhưng lần nào Lục Dao cũng qua loa lấy lệ bảo không rõ ràng.
Giảo Nương thầm nghi ngờ trong lòng, không có được đáp án từ Lục Dao nên bình thường sau khi tan làm thường đi xung quanh tìm kiếm, tiếc rằng đến giờ vẫn chưa thấy tăm tích nhóc gấu trúc yêu đâu.
Nàng nghi ngờ Hùng An An đã rời khỏi núi Bất Tiên rồi nhưng lại không nghĩ ra lý do.
Hùng An An thích ở với mọi người trong quán net lắm mà, tại sao đột nhiên lại bỏ đi không một lời nhắn vậy được?
Bà chủ cũng trở nên khác thường. Bình thường bà chủ thích Hùng An An nhất, một hồi không thấy là đã hỏi rồi.
Lần này Hùng An An đi tận mấy ngày mà chẳng thấy bà chủ lo lắng sốt ruột gì cả.
Giảo Nương thở dài một hơi. Quả nhiên Nhân tộc toàn là đồ bạc tình. Nàng thầm quyết định trong lòng rằng chờ cuộc so tài kết thúc, nếu Hùng An An vẫn chưa trở lại thì nàng sẽ xin nghỉ việc để đi tìm.
Người ngoài không lo lắng nhưng nàng thì không thể để mặc cậu nhóc được.
Giảo Nương tâm sự nặng nề cúi đầu đi lên tầng chuẩn bị bày màn nước.
Bỗng nhiên nàng nhìn thấy một nhóc nhân sâm tinh thân xám ngồi trong góc khuất cầu thang.
Đám sẻ tinh đang tụm năm tụm ba trên đầu nhóc này líu ríu không ngừng.
Giảo Nương vốn chẳng có tâm trạng quan tâm nhưng lại thấy một vũng nước nhỏ dưới đống rễ của nhóc nhân sâm tinh nên mới đi tới hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
Nhân sâm tinh nhỏ giọng khóc sụt sùi, nói không nên lời.
Con sẻ tinh cầm đầu bay lên đậu xuống lòng bàn tay Giảo Nương rồi chiêm chiếp kể nguồn cơn sự chuyện.
Đại khái là chừng nửa tiếng trước, đám sẻ tinh này đứng trong lồng ăn rễ sâm.
Rễ sâm kia là thứ sáng nay nhóc nhân sâm tinh này mới tặng cho bà chủ, bên trong chứa rất nhiều linh khí.
Đám sẻ tinh đang ăn vui vẻ thì nhân sinh tinh tới quầy bar mua đồ nhìn thấy một đoạn rễ nhỏ thò ra từ lồng chim. Thế là cô bé lập tức khóc oà.
Hoá ra cái rễ kia là do nhân sâm tinh tự giật từ trên người mình xuống muốn tặng cho bà chủ.
Lần đầu tiên tới quán net, nhân sâm tinh không có linh thạch nên bà chủ đã mời cô bé vào trải nghiệm thử, còn tặng cô bé mì gói và xúc xích nướng nữa.
Cô bé đã tu luyện cả nghìn năm, bản thân là một loại thuốc cực bổ dưỡng, một khúc rễ ngắn cũng có thể bán được hơn nghìn linh thạch ở nhân gian.
Sau đó nhân sâm tinh đã bán rễ của mình đi kiếm tiền, nghĩ đến việc bà chủ là Nhân tộc nên mới bứt cọng rễ tốt nhất trên người mình xuống tặng cô.
Đám sẻ tinh cũng rất bối rối. Chúng nó chỉ nhặt rác bà chủ vứt đi để ăn thôi mà, không ngờ lại chọc cho nhóc nhân sâm tinh khóc.
Nhân sâm tinh sinh trưởng chậm nên mặc dù đã tu luyện nghìn năm rồi nhưng sau khi hoá hình vẫn chỉ là một đứa bé trắng nõn mềm mại như em bé trong tranh tết mà thôi, trông rất đáng yêu.
Có điều bây giờ cô bé bị tổn thương nên không kiềm chế được, lại không muốn bị nhiều người nhìn thấy nên mới hóa thành nguyên hình núp trong góc vừa níu lấy rễ vừa khóc tức tưởi thế này.
Giảo Nương sờ sờ nhóc nhân sâm tinh an ủi, nghĩ đúng là thời gian gần đây bà chủ quá đáng thật.
Hồi trước đâu phải như vậy đâu. Giảo Nương không khỏi nhớ tới những năm đã sống trong Tạ phủ kia, có lẽ lòng người là thứ vô định như vậy.
Bỗng nhiên nàng cảm thấy quán net này không phải là chỗ mình nên ở lâu dài.



Bạn cần đăng nhập để bình luận