Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 613 - “Cảm ơn cô.” 2



Chương 613 - “Cảm ơn cô.” 2




“Cảm ơn cô.” 2
Năm Đinh Tình thi lên đại học, ông lão kia hỏi mẹ Đinh Tình có thể gả Đinh Tình cho cháu trai ông ta không, đừng cho con gái học đại học. Nhưng lại khiến mẹ của Đinh Tình thấy ghê tởm muốn chết, dĩ nhiên bà ấy nhất quyết không chịu.
Mẹ của Đinh Tình tưởng từ chối rồi thì chuyện này sẽ qua, thế nhưng không lâu sau, trong khu chung cư bắt đầu lan truyền vài tin đồn khó nghe.
Cha mẹ của Đinh Tình lương thiện lại không phải người hèn nhát, họ thu thập chứng cứ hoàn chỉnh, trực tiếp mời luật sư. Hai ông cháu Trần Phúc nhận được lệnh triệu tập, vừa khóc vừa quậy, giả vờ than vãn kể khổ nhưng mấy thủ đoạn đó đều vô dụng trước chứng cứ tuyệt đối này.
Sau khi đính chính được tin đồn, cha mẹ Đinh Tình không muốn sống ở khu chung cư này nữa.
Nhà họ Đinh mua một căn nhà mới rồi dọn khỏi khu chung cư cũ, cứ vậy yên bình được hai năm thì dịch bệnh zombie bùng phát.
Lúc dịch bệnh zombie bùng phát, Đinh Tình đang trong trường đại học.
Cô ấy và bạn trai nghĩ hết mọi cách để về nhà tìm cha mẹ, nhưng lại đụng mặt hai ông cháu Trần Phúc và hai người đàn ông xa lạ ở cửa nhà, người đàn ông xa lạ là hai người đang ngồi ghế lái và ghế phó lái lúc này.
Cha mẹ Đinh Tình nằm ở phòng khách của căn nhà, người bị đâm mấy nhát, máu chảy khắp sàn, đã không còn hơi thở.
Cái chết của mẹ cô ấy thê thảm nhất, trên mặt bị cứa mấy chục nhát, sâu thấy cả xương, máu thịt lẫn lộn.
Đinh Tình kêu cứu nhưng hộ dân sống xung quanh thấp thỏm bất an vì dịch bệnh zombie bùng phát nên họ đóng chặt cửa nhà lẫn cửa sổ, không ai đáp lại.
Người bạn trai đuổi theo, bị Trần Phúc xô vào đám zombie ven đường.
Kể từ đó, cuộc đời Đinh Tình chỉ còn lại bóng tối vô tận và một lòng thù hận không chỗ trút.
Đinh Tình chém đứt đôi chân của tên đàn ông ngồi ở ghế phó lái trước tiên, nghe thấy tiếng hét của gã, cuối cùng gương mặt đờ đẫn của cô ấy cũng xuất hiện một nụ cười mỉm, chỉ là nụ cười thê lương ấy, toàn là hận thù và căm phẫn trong sự u ám.
Người đàn ông ở ghế lái thò tay ra muốn cướp đoản kiếm đang ghim ở đầu xe, Đinh Tình phất tay một cái đã cắt đứt cánh tay phải của anh ta, lại là một tiếng hét thảm.
Đinh Tình rút thanh kiếm trên đầu xe ra chém đứt hai tay, hai chân của anh ta, còn tốt bụng mở cửa xe nhìn họ lăn từ trên xe xuống, máu và nước tiểu trộn chung, vừa hét vừa kéo lê tàn chi bò ra xa.
Đinh Tình không quan tâm họ nữa, đi đến đuôi xe tìm ông nội của Trần Phúc.
Lão già đó vậy mà đã bò ra khỏi xe, kéo một chân cụt bò tới thảm xanh bên đường.
Đinh Tình không chút nương tay chém hết tay chân của lão.
Ông ta đau đến nỗi lăn lộn khắp đường, vừa hét vừa mắng: “Con khốn— AAA!”
Một chiếc lưỡi kèm theo nửa bờ môi bị chém xuống, trong miệng ông lão đó toàn là máu, cũng không còn nói được nữa mà chỉ có thể phát ra âm thanh “ô ô ô”.
Đinh Tình mặc kệ họ, bỏ một người như vậy ở bên đường, không tới nửa tiếng đồng hồ sẽ bị chúng dọn dẹp sạch sẽ.
Ngày xưa, họ đã giết chết cha mẹ và người yêu của cô ấy như thế.
Đinh Tình cầm kiếm đi vòng về, cô ấy còn muốn quay lại tìm Trần Phúc.
Chút trừng phạt mà gã chịu đó mãi mãi cũng không thể làm dịu thù hận ngất trời và nỗi nhục nhã tràn ngập trong lòng cô ấy.
Trương Thư Lan dựa vào cột cửa ở cổng lớn phòng khám, thấy Đinh Tình đi qua, muốn lên tiếng lại không biết nên nói gì.
Đinh Tình cũng không nhìn Trương Thư Lan, đi vào sảnh phòng khám lần nữa, vừa hay gặp Trần Phúc bò từ hành lang ra, sau lưng kéo lê ra một vệt máu dài.
Zombie trên lầu đã xuống tới, giờ đang chen chúc toàn bộ ở cửa phòng kiểm tra sức khỏe.
Lúc nãy hai người trong phòng chạy ra ngoài rồi, chúng lột bụng họ kéo ruột ra ngoài, giờ đang gặm cắn.
Trần Phúc vừa chạy trốn vừa quay lại nhìn ra sau, mặt đầy hoảng sợ, sau đó vừa quay đầu lại thì thấy Đinh Tình.
“Hãy tha thứ cho tôi, cứu tôi với!”
Đinh Tình không nhịn được nở nụ cười, giơ chân đạp lên đầu gã, ngồi xổm xuống móc lưỡi gã ra, một nhát đâm thủng.
Sau khi cắt nửa mẩu thịt, cô ấy giậm mạnh vào cái miệng máu thịt lẫn lộn của gã: “Kêu lớn lên chút, không phải mày rất thích nghe tiếng hét sao? Hét nhiều vào.”
Lúc Lộ Dao từ hành lang bên trái đi xuống, zombie đã ăn hết hai người, bắt đầu lũ lượt di chuyển đến sảnh phòng khám.
Trần Phúc nằm trên sàn, miệng và thân dưới máu thịt mơ hồ như đã chết rồi vậy, mắt mở to nhìn chằm chằm zombie ra khỏi hành lang, run rẩy toàn thân.
Đinh Tình đứng trước mặt gã, không thèm nhúc nhích.
Lộ Dao khẽ nhíu mày, chạy qua kéo tay Đinh Tình lôi cô ấy chạy ra ngoài.



Bạn cần đăng nhập để bình luận