Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 142 - Mê muội trong những tiếng tán thưởng 2



Chương 142 - Mê muội trong những tiếng tán thưởng 2




Mê muội trong những tiếng tán thưởng 2
Vật liệu của cáp treo bản thu nhỏ chắc khó mua, thành phẩm có thể mua được chắc chắn không thể sử dụng ngoài trời với cường độ cao, thời gian đặt làm lâu, chi phí cũng mắc.
Lộ Dao quyết định xác định kích cỡ linh kiện với nhân viên xong thì tự mình làm khuôn.
Khuôn này không phải đến nhà xưởng, mà là bà chủ tự tay làm.
Nhóm người tí hon cũng không hiểu, dù thế nào mặt cũng đầy vẻ sùng bái.
Lộ Dao dọn dẹp hết đồ nghề, hộp cơm trưa và bình nước, thò tay đón nhóm người tí hon về lại gùi rồi xuống núi về khách sạn.
Trước khi cáp treo được xây xong, Kết Hương và Tử Diệp đi đi về về lên núi và khách sạn hằng ngày là điều không thiết thực, họ thu xếp sơ qua vài món đồ chuẩn bị vác đến ký túc xá khách sạn ở nhờ vài hôm.
Lịch xây nhà ở khe cây có gai phải chờ rất lâu, vợ chồng Kết Hương đến sau cùng, phía trước họ có bốn hộ gia đình đều muốn xây nhà mới.
Thường ngày Lộ Dao còn bận chuyện của khách sạn, cũng không thể ngày nào cũng giúp họ xây nhà, chắc nhanh nhất là nửa tháng sau mới có thể đến lượt nhà Kết Hương, xây cáp treo vẫn rất cần thiết.
Bạn muốn hỏi rằng xây cáp treo chỉ để cho hai nhân viên tiện đi làm thì có đáng không à?
Lộ Dao thấy đáng lắm.
Có người quen dùng tiền để cân đo giá trị, có người vui vẻ dùng thời gian, cũng có người thích dùng tình cảm, có rất nhiều tiêu chuẩn dùng để cân đo giá trị trên đời này.
Lúc này đây, Lộ Dao cảm thấy nụ cười của người tí hon Nitraan xứng đáng với mọi thứ.
--
Trong khách sạn, Hà Âm và Phong Cần vừa dậy.
Họ dậy sớm quá nên không có tinh thần gì, nằm nướng trên giường mãi đến khi mặt trời chuồn vào từ sau rèm cửa dệt hoa dày dặn, chiếu vào đôi mắt đau đớn mới lười biếng bò dậy.
Xuống lầu không thấy Lộ Dao đâu, nhưng có thêm tận mấy người khổng lồ lạ mặt.
Họ không tò mò cũng chẳng sợ hãi, chuyển đến nhà ăn gọi món.
Khu vực làm việc chủ yếu của Tiểu Trịnh là phòng bếp lớn, cách nhà ấm Hoa Hồng chỉ vài bước chân.
Anh ta đang chuẩn bị nguyên liệu cho bữa trưa, chuông vàng để một góc trên bàn bếp vang lên hồi chuông đầu tiên, anh ta bỏ dao xuống, rửa tay xoay người đi phòng ăn tiếp đãi, còn gọi Bạch Lộ chụp ảnh giúp anh ta.
Sau khi app Khu phố thương mại chính thức đưa vào sử dụng, Quảng trường VIP chính thức mở cho khách hàng.
Khách hàng chỉ có thể xem được Hoạt động trong khu phố của nhân viên khu phố thương mại từ Quảng trường VIP, mà hoạt động ở mỗi một dị giới đều là nội dung phải trả phí.
Vì đảm bảo độ sôi nổi và chất lượng nội dung của Quảng trường VIP, Lộ Dao quy định mỗi ngày nhân viên có thể đăng nhiều nhất ba hoạt động đến Quảng trường VIP.
Mà nội dung đi vào Quảng trường VIP tạo doanh thu, Lộ Dao và nhân viên ký thêm một thỏa thuận bổ sung, lợi nhuận tạo ra từ nội dung hoạt động của nhân viên trên Quảng trường VIP sẽ được tính vào KPI tiền lương của nhân viên.
Khởi nguồn của nội dung chủ yếu nằm ở những dị giới mà khu phố thương mại liên kết, người vận hành hệ thống mạng nội bộ cũng là bà chủ, doanh thu hoạt động của Quảng trường VIP khu phố thương mại chiếm gần hết, thái độ của Lộ Dao rất rõ ràng.
Có lẽ vì sát hạch hiệu suất này không mang ý nghĩa như sát hạch thông thường, nó như một nguồn thu ngoài định mức, không tính chung với tiền lương trong hợp đồng lao động.
Nhân viên không biểu hiện ra sự chống đối rõ rệt, trái lại ngày nào cũng rất vui vẻ phí công biên soạn nội dung.
Nền tảng mạng nội bộ mới vận hành, không tới hai mươi người dùng VIP, số doanh thu nội dung hằng ngày quá ít gần như có thể bỏ qua khỏi tính.
Có lẽ do lúc trước bị ràng buộc với thỏa thuận giữ bí mật quá lâu nên dù là nhân viên hay khách hàng thì họ vẫn rất thích trò chuyện trên hệ thống mạng nội bộ.
Không nói tới những nhân viên điên cuồng chia sẻ bài viết của khu phố thương mại như Bạch Di, Bạch Lộ, Cơ Thanh Nghiên hay Chu Tố, mà nhân viên dị tộc ở tiệm nail, Linh Lan, Tuyết Ca của cửa hàng Blind Box, mấy bé số ở rạp chiếu phim, Từ Hiểu Hiểu, Hồ Tiêu, Tạ Mạc Lâm, 444 ở trung tâm bổ túc trẻ em cũng có mong muốn chia sẻ dồi dào.
Dù mỗi ngày chỉ được lên mạng ba tiếng thì họ cũng đăng nội dung vòng bạn bè như chạy KPI vậy, rồi chọn ba cái có phản hồi tốt nhất chuyển tiếp vào Quảng trường VIP, chào đón sự ngắm nhìn, tán thưởng, ngưỡng mộ mới.
Nói tóm lại, Quảng trường VIP là một nền tảng vô cùng dễ mê muội.
Dù là nhân viên hay là khách hàng, đều như vậy cả.
--
Hà Âm, Phong Cần đã ăn sáng xong, chuẩn bị ra ngoài thả lỏng tâm trạng.
Hai người tí hon của bộ lạc Thần Mộc kia thổi phồng khách sạn này đến mức thần kỳ, vào ở một đêm, thật sự trải nghiệm được rất nhiều điều phi thường.
Nhưng họ không có tâm trạng, không thể hoàn toàn chìm đắm vào sự tốt đẹp này.
Hai người hỏi Tiểu Trịnh, biết được sáng sớm Thiên Lãng và Bối Bối đã trả phòng đi rồi nên cũng tự nhiên ra ngoài.
Đi đến cổng thì gặp được Lộ Dao vừa về tới.
Cô tháo gùi xuống để dưới hiên nhà, nhóm người tí hon đạp lên mấy cái lỗ lơi lỏng hì hục bò ra ngoài.
Kết Hương và Tử Diệp đeo tay nải, bò tới nỗi mồ hôi đầy đầu, Lộ Dao thò tay xách họ ra ngoài.
Họ không sợ, còn khua chân múa tay cười lớn.
Hà Âm lặng lẽ nhìn cảnh này, nhíu chặt mày: “Anh nói xem họ có biết chuyện phôi thai không?”
Phong Cần than thở: “Chắc còn chưa biết. Nhưng dù có biết, chúng ta cũng chỉ đành bó tay.”



Bạn cần đăng nhập để bình luận