Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 583 - “Vậy... Tính là sử dụng lao động chưa thành niên nhỉ?” 1



Chương 583 - “Vậy... Tính là sử dụng lao động chưa thành niên nhỉ?” 1




“Vậy... Tính là sử dụng lao động chưa thành niên nhỉ?” 1
Lộ Dao chạy xe đạp điện về tới cửa hàng dịch vụ chạy vặt, còn chưa tới cửa đã xa xa trông thấy có mấy người ở trước cửa, tay cầm dụng cụ như đang cạy cửa.
Đó là hai người đàn ông trung niên, họ thấy Lộ Dao đỗ xe bên đường cũng không thèm dừng tay lại, một tên trong số họ còn cầm một cây cờ lê to trong tay, đi về phía Lộ Dao, quát: “Xuống xe.”
Lộ Dao đã chuẩn bị tâm lý cho các tình huống có thể xảy ra vào thời tận thế rồi, nhất là khi trật tự của thế giới này có thể vừa sụp đổ không lâu, còn chưa hình thành quy tắc mới, một số người như vừa “giãy giụa” khỏi gông cùm đạo đức và pháp luật, bắt đầu bắt nạt người trông yếu ớt hơn họ một cách không có giới hạn.
Lộ Dao ung dung xuống xe, nhìn hai tên vẫn đang cặm cụi cạy khóa trước cửa hàng, cô chậm rãi đi qua đó: “Đừng cạy nữa, cạy không ra đâu.”
Người đàn ông cầm cờ lê đi tới túm lấy cánh tay Lộ Dao, kéo cô đi tới cửa: “Chúng tôi không mở được thì cô mở!”
Hai tên đàn ông ngồi xổm trước cửa đứng lên nhường chỗ, một trong số họ móc một con dao bấm trong túi quần ra, chĩa con dao sáng chói vào Lộ Dao: “Trời chưa sáng đã thấy cô chạy xe đạp điện ngạo nghễ khắp phố, nên đừng trách chúng tôi, có trách thì trách bản thân cô phô trương ấy, mau mở cửa ra.”
Lộ Dao không nói gì, thò tay ra nắm cổ tay của tên đàn ông cầm dao, xoay nhẹ một cái, chỉ nghe một tiếng rắc vụn vỡ, tên đó la hét thảm thương, con dao nhỏ rơi xuống đất, anh ta không nhấc cổ tay lên nổi nữa.
Bạn của anh ta thay đổi sắc mặt, giơ cút nối ống nước chín mươi độ trong tay lên.
Lộ Dao giơ tay đè ống nước chĩa vào mặt mình xuống, sau lưng ập tới một cơn gió lạnh ngắt, cô bèn cúi phắt người xuống tránh khỏi cây cờ lê móc thẳng vào trán, cây cờ lê lướt ra một đường cong trong không trung rồi đập vào ống nước đối diện, tiếng leng keng vang lên ở đầu đường.
Qua luyện tập trong thời gian dài, cơ thể Lộ Dao cực kỳ linh hoạt uyển chuyển, đối phó với người bình thường không cần sử dụng tới năng lực.
“AAAAAAA —”
“AAA —”
Chưa được một phút sau, hai tiếng kêu thảm thiết vang lên nối tiếp nhau, người lén quan sát ở trên cao lặng lẽ lùi về sau nấp sau rèm cửa sổ.
Lộ Dao phủi tay, đá cây cờ lê và ống thép cản đường ra, xoay người đi qua bên đường dắt xe đạp điện tới trước cửa, khóa xe lại, rồi dán giấy ghi chú đã khắc ma pháp trận trọng lực lên.
Xe đạp điện không đắt, ngày thường dùng cũng tiện, sạc bình chút để buổi chiều Lộ Dao còn phải chạy nó ra ngoài tiếp tục lắp máy thu tín hiệu.
...
Trương Thư Lan đi đường sau về đến nơi ở, khúm núm leo cầu thang lên tầng hai, xác nhận trên hành lang không có ai cô ấy mới đi tới phòng 303, dè dặt móc sợi dây thừng xỏ chìa khóa đeo trên cổ ra, cầm chìa khóa mở cửa.
Sau khi vào nhà, Trương Thư Lan vừa nhẹ vừa nhanh khép cửa lại.
Bên mép cửa quấn một vòng xốp bằng băng keo hai mặt, lúc mở và đóng cửa đều không phát ra tiếng động dư thừa.
Trong nhà đóng chặt cửa sổ, không có ánh sáng.
Dù bên ngoài là trời sáng trưng nhưng trong nhà vẫn tối mịt, chỉ sáng hơn ban đêm chút thôi, không tới nỗi giơ tay không thấy năm ngón.
Đó giờ mỗi khi Trương Thư Lan quay về, cục cưng luôn chờ cô ấy ở cửa.
Hôm nay cục cưng không ở cửa, trong nhà cũng không có tiếng động nào, Trương Thư Lan chợt thấy căng thẳng, cô ấy không dám phát ra tiếng, giơ tay móc ra một cây chày cán bột trong tủ giày, khom người đi từng bước vào phòng.
Trương Thư Lan đi từ phòng khách tới nhà bếp, nhà vệ sinh, chắc rằng không có ai ở phòng ngoài, lòng ngày càng lạnh run.
Cô đi tới cửa phòng ngủ, cầm cây chày cán bột đẩy cửa từ từ ra khe hở, nhìn lướt qua hết tủ quần áo, giường, bệ cửa sổ.
Lâm San San năm tuổi nằm sấp bên bệ cửa sổ phòng ngủ, kéo rèm cửa ra chút, đang nhìn ra bên ngoài.
Trương Thư Lan chậm rãi thở phào một hơi, đẩy cửa ra đi qua.
Lâm San San nghe tiếng thì quay đầu lại, rồi chỉ ra ngoài cửa sổ nói: “Mẹ ơi, có người đang đánh nhau.”
Trương Thư Lan sợ tới mức sắp mất hết sức lực, ngồi xuống sàn ôm lấy con gái, cọ vào gương mặt nhỏ non nớt của cô bé: “Con hù mẹ sợ muốn chết.”
Lâm San San ôm lấy Trương Thư Lan, vỗ nhẹ lên lưng cô ấy: “Mẹ đừng sợ.”



Bạn cần đăng nhập để bình luận