Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 1202 -



Chương 1202 -



Nơi này là Vùng đất vô thần, trừ Lộ Dao và Lục Minh Tiêu còn nguyện vọng muốn thực hiện ra thì chỉ còn ba vị thần khác không bị ràng buộc nên phong ấn trên người nó cũng được dỡ bỏ.Hệ thống hiện thực hóa ước mơ vốn đã mất hết ý chí, bởi vì nó hoàn toàn không tìm được cách đưa Lộ Dao về thành phố Dao Quang an toàn.Ai không ngờ bà chủ lại mạnh mẽ đến vậy, bị đủ loại điều kiện hà khắc chèn ép mà vẫn tìm được cách phát triển khác.Từ trước đến nay lúc nào bà chủ cũng đáng tin hơn nó.Nghĩ đến sự đặc biệt của Vùng đất vô thần, hệ thống bỗng nhận ra nếu bà chủ có thể sử dụng năng lực ở đây một cách tuỳ tiện như vậy thì chẳng phải... Cô đủ sức sánh vai với ba vị thần trên cao kia rồi sao??Mặc dù đã đi theo Lộ Dao hơn hai năm rồi nhưng hiểu biết của hệ thống hiện thực hóa ước mơ về bà chủ thường xuyên phải thay đổi. Đây là lần thứ hai hình tượng của cô trong lòng nó đạt đến mức cao vời vợi như này.Lần đầu tiên là khi nó biết được chuyện bà chủ mạo hiểm chạy tới thành phố Minh Nhật cứu mình.Lộ Dao không để ý đến mấy lời lẩm bẩm của Thống Thống vì phía trước có một vị khách không mời mà đến.Lục Minh Tiêu đứng bên con đường mòn cách Lộ Dao một đoạn khá xa, đằng sau có mấy đứa trẻ tuổi tác khác biệt đi cùng.Mới sáng sớm tinh mơ mà đám trẻ kia lại bằng lòng rời giường đi theo Lục Minh Tiêu tới bờ ruộng như vậy chứng tỏ chúng nó rất thích anh.Lộ Dao chống gậy gỗ chậm rãi đi dọc theo bờ ruộng. Vì để tránh chạm mặt anh trên đường, cô quyết định tiếp tục đi về phía trước.Không biết Lục Minh Tiêu nói gì với đám nhóc sau lưng mà lại có thể nhanh chóng bỏ đám tay sai nhí lại đó rồi một mình tiến về phía Lộ Dao và người máy.Lộ Dao đi tới rừng trúc lần trước mình đào măng. Cô tìm một tảng đá sạch sẽ ngồi xuống rồi vừa nghỉ ngơi vừa quan sát những cây trúc cao ngất trước mặt.Cơn ớn lạnh đột ngột chạy dọc sống lưng khiến Lộ Dao quay phắt đầu lại.Lục Minh Tiêu đang đứng dựa vào một cây trúc cách đó không xa, đôi mắt đỏ sâu thẳm: "Bà sắp chết rồi."Tâm trạng Lộ Dao rất tốt. Cô đưa tay nhận lấy tách trà nóng từ Hoa Li, lại bưng lên nhấp hai ngụm rồi mới nói chuyện với anh: "Chẳng phải cậu là sinh viên à? Sao rảnh rỗi ngày nào cũng dẫn đám nhóc trong thôn đi chơi vậy?"Lục Minh Tiêu phát hiện ra Lộ Dao sử dụng năng lực từ ngày hôm qua rồi nhưng đến sáng nay anh mới hiểu tại sao Phạm Thiên lại coi tà ma này là cái gai trong mắt.Đến cả chủ thần đứng trên đỉnh Thần Điện cũng bị quy tắc của Vùng đất vô thần ràng buộc, thế mà tà ma này lại có thể vượt qua quy tắc. Nếu để mặc cho cô thuận lợi thành thần thì chắc chắn cô sẽ là vị thần thứ tư sóng vai với thần Tử Vong, thần Thâm Uyên và thần Vận Mệnh.Nếu để một vị thần vốn là tà ma hạ đẳng ngồi lên thần vị thứ tư thì Thần Điện sẽ trở thành trò cười trong giới Thần Ma cho mà xem.Thân là kẻ giết thần, tất nhiên anh cần phải diệt trừ tà ma này.Nhưng chẳng hiểu sao Lục Minh Tiêu lại không thể nhẫn tâm ra tay với cô được.Đáng lẽ anh phải ra tay ngay từ hôm qua khi phát hiện ra sự khác thường rồi nhưng khi đó anh lại nghĩ để chờ xem rốt cuộc cô muốn làm gì cái đã.Lục Minh Tiêu nhanh chóng phát hiện ra một ít thực vật kỳ lạ mới xuất hiện ở vùng quê này. Có điều anh không hiểu mục đích của cô. Anh đã nghĩ nguyên một đêm rồi mà vẫn không nghĩ ra, bấy giờ mới quyết định mới sáng sớm đã chạy ra ngoài chặn đường người ta lại.Dáng vẻ bà cụ nào đó rất tự nhiên và vênh váo, không sợ anh chút nào.Ngoài khó hiểu ra thì tận sâu dưới đáy lòng Lục Minh Tiêu còn có một cảm xúc khác thường nữa, đó chính là sự vui mừng mà ngay cả chính chủ nhân của cơ thể này là anh cũng không nhận ra.Chỉ là vì lập trường của mình nên Lục Minh Tiêu vẫn cố đanh giọng nói: "Cây bồ công anh mà bà vừa trồng kia chết rồi."Nghe vậy, Lộ Dao khẽ gật đầu một cái coi như đã biết.Lục Minh Tiêu: "Bà không buồn à?"Lộ Dao: "Đó vốn là một sinh vật đã cận kề cái chết. Bây giờ chết đi cũng chưa chắc đã là chuyện không may."Lục Minh Tiêu: "Vậy còn những người già kia thì sao? Bọn họ vốn cũng đã cận kề cái chết, sao bà phải làm vậy làm gì?"



Bạn cần đăng nhập để bình luận