Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 1267 -



Chương 1267 -



Cư dân mạng trước màn hình xem mà chảy nước miếng, có người không ngừng hỏi: “Thật sự ngon đến thế à?”Dưới hiên nhà ở khu phố thương mại, Harold và Giảo Nương đã quay về.Harold khoanh tay ngồi ngay ngắn, giọng điệu đắc ý: “Con người ngu xuẩn không biết nhìn hàng, tướng ăn xấu xí!”Ti Kim khẽ nhướng mày: “Thật sự không cảm thấy thịt ma thú ngon cỡ nào, vẫn là pizza lò củi ở sơn trang Toản Thạch ngon, uống kèm với một ly rượu sữa mật ong.”Harold: “Đừng nói anh không biết pizza lò củi và rượu sữa mật ong đều là công thức chủ sơn trang hỏi xin Lộ Dao nhé?”Lộ Dao cúi đầu im lặng.Thật ra pizza lò củi là một cái bánh thịt trộn gồm các loại thịt ngon trộn với hành tây, cà chua, phô mai và hương liệu vào một nồi, rồi dùng bánh tráng cuộn lại để ăn.Thật ra cô cũng không muốn rêu rao khắp nơi về loại pizza cải tiến theo kiểu Trung mà để người Ý biết là sẽ đi báo cảnh sát này.Từ Trạch Khải chẳng màn tướng ăn mình có lịch sự không, ăn còn chưa hết miếng bít tết đã thò tay lấy combo số 4 bên cạnh, trực tiếp dùng tay bóc một miếng sashimi tôm lên.Con tôm này còn to hơn cả con cùng loại anh ta từng ăn, đã lột vỏ, mình tôm trắng nõn, bán trong suốt, như quả vải vừa lột vỏ.Từ Trạch Khải không thèm chấm xốt, nuốt sạch thức ăn trong miệng xuống một cái rồi sáng rực mắt: “Con tôm này ngon quá! Mềm dai mát lạnh, độ ngọt rất cao, không tanh gì cả. Mấy món này được giao từ thành phố Dao Quang đến thật à? Sao lại như nấu trong nhà bếp nhà tôi rồi bưng thẳng qua đây vậy? Mùi vị và độ tươi đỉnh số một!”[Nhân viên chăm sóc khách hàng nói hải sản của họ được nuôi bằng thiết bị lọc đặc biệt, không những giữ được độ tươi và vị gốc mà hải sản của họ tuyệt đối không có ký sinh trùng, là thiên đường của kẻ cuồng sashimi!][Cái này mà cũng chém được ư? Ai mà không biết hải sản vốn có bao nhiêu ký sinh trùng?][Không biết, tôi chỉ kể chút về câu trả lời tôi nhận được khi trao đổi với nhân viên chăm sóc khách hàng thôi. Tôi cũng được tính là khách quen của cửa hàng đó, lọt hố từ vòng tay thực tế ảo, sau đó thì không kiểm soát được nữa. Tôi đã trải nghiệm hết sản phẩm của họ rồi, có thể nói là không có sản phẩm nào giống đồ vô bổ. Anh bạn lúc nãy nói căn tin công ty phát phiếu ăn và rút thăm trúng thưởng, trái lại muốn hỏi các anh bàn hợp tác với chủ cửa hàng bằng cách nào vậy?][Không phải chứ không phải chứ? Nói cô giả đò, cô còn làm thật luôn. Muốn hợp tác thì liên lạc trực tiếp với cửa hàng người ta đi, sao cứ phải ở đây giả vờ?][Nghe nói giám đốc của chúng tôi thân với chủ của cửa hàng tạp hóa nên mới có lần hợp tác này. Hộp cơm trưa của chúng tôi đều là giá hợp tác, hình như hoạt động rút thăm trúng thưởng và phần thưởng cũng là chủ của cửa hàng tài trợ. Tính kỹ lại thì giám đốc của chúng tôi và chủ cửa hàng đó đã chi ra một căn biệt thự rồi đấy!][Nghe nói... Nghe nói... Nên hiểu đã hiểu.][Không phải chứ, anh bạn ở công ty nào vậy? Không nói mấy chuyện khác, chỉ thấy hâm mộ khả năng kinh tế và mối quan hệ của ông chủ chúng ta quá!!!]Từ Trạch Khải đắm chìm vào bữa cơm, không muốn bỏ qua món nào từ đặc sản của đại lục Alexandria đến món mới nổi của đảo Quán, cũng chẳng rảnh để ngó tới bão bình luận.Cuối cùng no căng đến nuốt không nổi nữa, bão bình luận toàn nhảy “anh ơi, đừng ăn nữa em sợ”, anh ta vẫn ngửa cổ lên cố gắng nhấp một miếng tiên lộ thượng phẩm của đại lục Phù Thế, thỏa mãn tựa vào lưng ghế: “Thoải mái! Ăn đã thật!!!”Từ Trạch Khải xụi lơ trên ghế, mặt đầy hài lòng chia sẻ với khán giả: “Ngon!!! Thật sự rất ngon! Trừ cái đắt ra thì không có khuyết điểm gì khác! Là đồ ăn ngoài nhưng gần giống với đồ trong căn tin, tươi ngon, mùi vị phong phú, combo 13 món không có vị nào trùng lặp, quá là ngon!”



Bạn cần đăng nhập để bình luận