Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 1181 -



Chương 1181 -



Lộ Dao ở lại trên huyện ba ngày, sáng thì đưa Hải Nguyệt đi dạo đây đó, ăn uống, tối thì nghỉ ngơi ở nhà nghỉ.Thị trấn Đồng Hoa và huyện này cũng giống như những thị trấn và thành phố mà Lộ Dao rất quen thuộc.Mọi người tụ tập lại với nhau, làm việc, sinh hoạt, sau đó sẽ chầm chậm già đi rồi nhắm mắt xuôi tay.Điều Lộ Dao cảm nhận được khá sâu sắc chính là cho dù chỉ một huyện nho nhỏ, mật độ dân cũng đông đúc hơn thị trấn Đồng Hoa nhưng đau đớn và cái chết không hề hiển thị quá rõ ràng trong cuộc sống phồn hoa phức tạp này, trừ khi con người ta đến một số nơi đặc thù như bệnh viện, viện dưỡng lão hoặc nhà tang lễ.Nhưng cho dù có hiểu biết nhiều hơn đi chăng nữa thì cũng bất lực, không thể làm gì hơn.Sinh lão bệnh tử chỉ là một chuyện bình thường trong đời sống con người, ba nghìn thế giới, vạn sự vạn vật đều tuân thủ theo quy tắc này.Chiều ngày thứ ba Lộ Dao và Tinh Nguyệt bắt chuyến xe về thị trấn Đồng Hoa, trước lúc tia hoàng hôn cuối cùng ẩn mình sau chân trời thì hai người họ cũng đã về đến nhà.Tinh Đường chạy ra ngoài đón họ về, vui vẻ báo với Lộ Dao rằng con dâu nhà họ Điền đã tiếp tục thuê Caneles, mỗi ngày thuê hai tiếng đồng hồ, yêu cầu là một lần phải chuẩn bị cả ba bữa, thời gian thuê là một tháng.Sau lần thuê đầu tiên thì những lần sau đều thuê với giá gốc.Một ngày hai tiếng là bốn mươi đồng hoa, vậy một tháng sẽ là một nghìn hai trăm đồng hoa.Trong mắt những người dân của thị trấn Đồng Hoa thì đây là một số tiền không hề nhỏ chút nào.Lộ Dao không hề ngạc nhiên, lần trước khi con dâu nhà họ Điền đến đã hạ quyết tâm rồi. Caneles làm được việc như vậy, còn con dâu nhà họ Điền lại phải chịu áp lục quá lớn, có được cơ hội nghỉ xả hơi như thế thì chắc chắn cô ấy sẽ tiếp tục thuê thôi.Người già nằm trên giường đã không còn minh mẫn, cũng không chống chọi được bao lâu nữa đâu.Đợi khi người lớn trong nhà đi rồi thì con dâu nhà họ Điền cũng không cần tiếp tục ở lại thị trấn này nữa, đến lúc đó cũng không cần tiếp tục thuê người máy.Sau khi ăn tối xong, tinh thần Lộ Dao đã tốt hơn, cô không ra ngoài dạo mà chui vào trong phòng làm việc, lấy ra một quyển sách từ trong đống bản thảo chất cao như núi, bắt đầu phần công việc thứ hai của mình.Nửa đêm bên ngoài cửa hàng cho thuê người máy lại vang lên tiếng kêu rên quỷ dị quen thuộc ấy, nhưng hôm nay không phải là hai ba tiếng mà hình như ngày càng nhiều hơn thì phải.Lộ Dao không hề bước ra ngoài, cô đứng bên cửa sổ rọi đèn pin xuống quan sát tình trạng bên ngoài.Những cái bóng tối đen uốn éo lại thành những hình hài đau đớn, trong đó có người già trong trấn, cũng có người bệnh mà lúc Lộ Dao lên huyện đã từng gặp mặt, còn có những người lớn tuổi mà cô đã từng thăm ở viện dưỡng lão nữa.Ba ngày ở lại trên huyện Lộ Dao đã đến những nơi mà bình thường mình rất ít khi đặt chân đến, viện dưỡng lão là một trong số đó.Ở viện dưỡng lão Lộ Dao gặp được một ông cụ mắc bệnh Alzheimer nằm liệt giường, nghe nói lúc còn trẻ là một phi công, tiền đồ vô lượng, nhưng ai ngờ già rồi thì không những mắc bệnh Alzheimer mà còn không thể nào ngồi dậy được nữa, đại tiện tiểu tiện gì cũng không tự giải quyết được.Cho dù gia đình đã gửi rất nhiều tiền vào thì người mà các nhân viên hộ lý ghét nhất vẫn là ông ấy.Người nhà của ông cụ không thường xuyên đến thăm ông ấy, ông ấy cũng như một cây nấm mốc khổng lồ bám trên chiếc khăn trải giường, trải qua từng ngày từng ngày một trong sự vô thức.Lúc này ông cụ đó cũng đang ở ngoài cửa, ánh mắt vẩn đục thẫn thờ nhìn chằm chằm vào Lộ Dao đang đứng bên cửa sổ, dường như đang cầu xin cô: “Xin bà… để tôi… được… giải thoát… đi…”Lộ Dao chỉ im lặng không nói gì.Đối với con người thì việc tinh thần không tỉnh táo còn giống cực hình hơn so với việc sức khỏe suy nhược.Cũng giống như con người tab khi đến với thế giới này không có gì trong tay thì cuối cùng cũng phải bắt buộc rời khỏi nơi này với hai bàn tay trắng.



Bạn cần đăng nhập để bình luận