Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 382 - Cậu cứ mạnh miệng đi 2



Chương 382 - Cậu cứ mạnh miệng đi 2




Cậu cứ mạnh miệng đi 2
Chín cửa hàng phong cách khác nhau và hai phòng làm việc mọc lên hai bên con đường chật hẹp. Ánh nắng sớm rải lên nóc nhà và đường đi làm trong lòng Thẩm Bình Tiến và Thời Diên cảm thấy hơi lạ thường.
Thời Diên: "Đây toàn là cửa hàng của Lộ Dao cả hả?"
Cơ Chỉ Tâm: "Đúng vậy, bà chủ cũng là chủ quán Internet Cafe."
Thời Diên: "Cái chỗ hoang vu đổ nát này cũng kiếm được tiền à?"
Từ khi đi làm đến giờ Cơ Chỉ Tâm đã gặp rất nhiều người mới đến khu phố thương mại lần đầu rồi mà lần nào cũng nghe được câu hỏi tương tự.
Cậu ta vẫn tốt tính trả lời: "Tất nhiên."
Thời Diên cảm thấy Cơ Chỉ Tâm đang nói dối ra vẻ bí ẩn nên định khịa cậu ta vài câu, ai ngờ lại bị Thẩm Bình Tiến cản lại.
Trước khi vào quán net, Cơ Chỉ Tâm lại nhắc nhở: "Lúc này đang là khoảng thời gian bận rộn nhất của quán nên mời hai vị theo sát tôi."
Thời Diên khinh thường không thèm để ý.
Thẩm Bình Tiến không nói gì.
Buổi sáng ở quán net lúc nào cũng ầm ĩ náo nhiệt, rất nhiều khách đang chờ mở máy và mua đồ ăn sáng.
Gần đây dịch vụ mua hàng qua mạng khá thịnh hành. Vừa rồi Cơ Phi Thần mới ship hai sọt đồ đến quán nên lúc này có không ít khách hàng đang chờ lấy hàng chuyển phát nhanh.
Cơ Chỉ Tâm có kinh nghiệm nên sau khi vào đã đi men theo bờ tường, lượn quanh một vòng mới từ hành lang tới được gần quầy bar. Nhưng đến nơi cậu ta quay đầu lại lại không thấy Thời Diên và Thẩm Bình Tiến đâu cả.
Lộ Dao không có ở đây, Trình Diệp và chú Thần đang bận luôn tay luôn chân.
Cậu ta hỏi Trình Diệp mới biết Lộ Dao đang ở trên tầng ba.
Lúc Cơ Chỉ Tâm đi ra thì thấy Thời Diên và Thẩm Bình Tiến vẫn đang đứng đực ra ở cửa, mặt mày ngơ ngác.
Khách trong cái quán Internet Cafe đổ nát này nhiều quá, cửa đầy người nên hai người bọn họ không chen vào nổi.
Lúc này Lộ Dao lại đang ở tầng ba, chắc chắn là đang bận việc gì đó.
Vậy nên Cơ Chỉ Tâm đành khuyên hai người kia tới phòng làm việc số hai ở bên cạnh chờ một chút. Có điều Thời Diên từ chối, cứ đòi gặp Lộ Dao cho bằng được.
Cơ Chỉ Tâm phải nhắn tin cho Lộ Dao luôn rồi dẫn hai người vào quán, đi lên tầng.
Lần này có kinh nghiệm rồi nên Thời Diên và Thẩm Bình Tiến theo sát Cơ Chỉ Tâm.
Chỉ là vào trong rồi hai người mới phát hiện ra chỗ kỳ lạ của cửa hàng này.
Đúng là quán Internet Cafe này làm ăn không tệ lắm.
Nhưng vẻ ngoài và lời nói của khách hàng tới quán rất kỳ lạ.
Theo cầu thang đi lên tầng hai, Thời Diên và Thẩm Bình Tiến ngạc nhiên đến há hốc mồm khi nhìn thấy hình ảnh quảng cáo được chiếu lơ lửng giữa hành lang tầng hai.
Thời Diên giơ tay lên dụi mắt: "Tôi xuất hiện ảo giác thì phải?"
Cơ Chỉ Tâm: "Đó là hình chiếu thực tế ảo ấy mà."
Thời Diên & Thẩm Bình Tiến: "..."
Không cần quay đầu lại Cơ Chỉ Tâm cũng có thể đoán được biểu cảm trên mặt hai vị khách. Có điều cậu ta không giải thích mà tiếp tục đi lên đến cầu thang tầng ba mới dừng lại: "Bà chủ đang ở trên tầng."
Cậu ta chỉ dẫn người tới nơi này thôi, lát nữa phải về cửa hàng Lông Xù làm việc nữa.
Thẩm Bình Tiến và Thời Diên tự đi lên tầng.
Khác với tầng hai, tầng ba là một căn phòng màu đen trống trải.
Rõ ràng là không thấy dưới tầng có gì chống đỡ mà sàn tầng ba vẫn cực kỳ vững chắc, giống như một hòn đảo nổi vậy.
Thật ra cảnh tượng và bầu không khí này trông có hơi giống hình ảnh trong trò chơi. Thời Diên liếc mắt nhìn xung quanh một vòng nhưng không thấy Lộ Dao đâu, đành phải nhíu mày gọi: "Sếp Lộ?"
"Bộp..."
Bỗng nhiên Thời Diên cảm thấy có gì đó mềm nhũn chạm vào bắp chân mình.
Anh ấy căng cứng người cúi đầu nhìn xuống, sau đó đối mắt với một đôi mắt tròn xoe trong veo thật thà.
Thời Diên không nhịn được mà la lên thất thanh: "Gấu trúc?"
Thẩm Bình Tiến cũng bị dọa hết hồn.
Ký ức về các trò chơi ở khu vui chơi dần tràn về trong tâm trí làm anh ta nhớ tới một con gấu trúc con mập mạp dễ thương.
Hùng An An cũng không ngờ mình lại dọa người ta sợ. Cậu nhóc cảm thấy chẳng có gì thú vị nên thò vuốt ra phủi phủi đống bụi vốn không tồn tại trên người, đứng thẳng bằng hai chân sau rồi mở miệng phun tiếng người: "Lộ Dao đang ở bên kia, để ta dẫn các ngươi đi tìm nàng ấy."
"Á!!!" Thời Diên vô cùng nhát gan bị dọa phát ra tiếng kêu thất thanh sợ hãi.
Đáng sợ quá đi mất, gấu trúc biết nói tiếng người kìa.
Chắc chắn là anh ấy nghe nhầm rồi, chỗ này thật đáng sợ.
Nghe thấy tiếng kêu thảm thiết, Lộ Dao đi ra từ sau vách tường màu đen mỏng như tờ giấy, tay vẫn đang cầm một cái gậy màu đen hình dáng kỳ dị: "Hùng An An, bảo em biến thành hình người đi đón khách mà sao em vẫn để dáng vẻ này hả?"
Nhóc gấu trúc yêu héo queo, lòng cảm thấy thật uất ức.
Khoảng thời gian này cậu nhóc đã hiểu rõ hiện thực rồi, Nhân tộc ở khu phố thương mại thích hình thú của cậu nhóc hơn.



Bạn cần đăng nhập để bình luận