Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 204 - "Ăn nhiều Ích Cốc đan quá nên đầy bụng." 1



Chương 204 - "Ăn nhiều Ích Cốc đan quá nên đầy bụng." 1




"Ăn nhiều Ích Cốc đan quá nên đầy bụng." 1
Đến giờ ăn cơm trưa, đám sẻ tinh đã biến mất tăm không thấy đâu nữa.
Giờ nghỉ trưa, Harold từ hang rồng ở đại lục Alexandria tới. Lộ Dao đang chuẩn bị xuống trấn Bất Tiên một chuyến nên gọi hắn đi cùng.
Cô đi vào quầy bar cầm một chiếc nhẫn bạc ra đưa cho Trình Diệp: "Anh đeo cái này lên đi. Buổi trưa nóng quá nên không gọi Bất Độc tới được. Nếu gặp nguy hiểm gì thì anh cứ sờ lên chiếc nhẫn này là có thể tự vệ."
Chiếc nhẫn này cũng đến từ Vùng đất của những giấc mơ như cái của Cơ Phi Mệnh và Cơ Chỉ Tâm.
Đại lục Phù Thế chỗ nào cũng có yêu ma nên Lộ Dao đã chuẩn bị nhẫn trước rồi, bây giờ mới đưa cho Trình Diệp thôi.
Trình Diệp nhận lấy chiếc nhẫn, giơ ngón tay lên vuốt mặt nhẫn một cái rồi hỏi nhỏ: "Nhanh... Nhanh vậy mà tôi đã có pháp khí phòng thân rồi à?"
Lộ Dao không nhịn được cười: "Thứ này không phải pháp khí của đại lục Phù Thế đâu. Nó chỉ là đạo cụ của khu phố thương mại thôi."
Mặt Trình Diệp đỏ bừng lên.
Lộ Dao: "Anh đừng chê, nó có thể giúp anh tự vệ được đấy."
Trình Diệp xấu hổ đến mức ngón chân co quắp xuống đất: "... Cảm ơn bà chủ."
Sau khi Lộ Dao và Harold ra ngoài, Trình Diệp giơ hai tay lên che mặt rồi ngồi sụp xuống đất. Một hồi lâu sau anh ta mới ổn định được cảm xúc, vừa ngẩng đầu lên đã thấy hai người đứng trước quầy bar.
Trình Diệp đè những suy nghĩ trong đầu lại rồi quan sát cẩn thận, thấy một trong số đó là yến yêu sáng nay mới tới.
Bên cạnh yến yêu có một thiếu niên.
Dáng vẻ thiếu niên này cũng rất ưa nhìn, chỉ khác là con ngươi màu xanh biếc, môi tô son màu đen, trên người khoác một chiếc áo choàng lông vũ màu xanh lam, nhìn không giống con người chút nào.
Hắc Yến hỏi: "Nàng ta đâu rồi?"
Trình Diệp: "Ngài hỏi bà chủ Lộ Dao hả?"
Hắc Yến: "Nàng ta tên là Lộ Dao à?"
Trình Diệp: "Bà chủ có việc nên xuống trấn Bất Tiên mất rồi."
Thiếu niên bên cạnh Hắc Yến lạnh lùng nói: "Không phải là đi tìm người bắt yêu đấy chứ?"
Hắc Yến: "Không biết, nàng ta nuôi đám sẻ tinh kia."
Hắn vừa phản bác thiếu niên kia vừa nhìn về phía Trình Diệp, có vẻ như không biết nên diễn đạt như nào mới đúng.
Trình Diệp suy đoán: "Ngài muốn mở hai máy hả?"
Hắc Yến gật đầu rồi lấy một tấm phiếu ưu đãi trong ngực ra: "Mở cho người này. Sáng nay ta có phiếu..."
Lộ Dao nói một tấm như này được chơi miễn phí ba ngày.
Hắc Yến vẫn nhớ rõ. Tấm phiếu sáng nay hắn dùng vẫn chưa hết hạn.
Trình Diệp hơi ngạc nhiên. Yêu tinh này tính toán kỹ lưỡng thật đấy. Nghĩ vậy thôi chứ tay anh ta vẫn thoăn thoắt bật hai máy lên cho khách: "Được rồi."
Hắc Yến lấy số rồi dẫn thiếu niên áo xanh đi tìm chỗ ngồi xuống.
Trí nhớ của hắn không tệ. Sáng nay mới được học mở máy và vào giao diện trò chơi một lần nhưng hắn vẫn nhớ rõ.
Thiếu niên áo xanh vừa ngồi xuống đã hơi kích động. Chờ đến khi máy tính bật lên và tiến vào giao diện Game Box 6399, vẻ nôn nóng trên mặt hắn mới dần biến mất.
...
Trấn Bất Tiên.
Mục đích chuyến đi lần này của Lộ Dao và Harold là tuyên truyền cho quán Internet Cafe và phát một ít trục cuốn truyền tống cùng phiếu ưu đãi.
Lộ Dao không muốn nổi bật quá nên kéo Harold vào một giao lộ hẻo lánh ít người để hành động, làm như đang phát tờ rơi quảng cáo.
Harold khó hiểu hỏi: "Sao phải phiền phức quá vậy?"
Muốn tuyên truyền nhưng lại không muốn để quá nhiều người biết. Chuyện này còn phiền phức hơn trước kia Lộ Dao bảo hắn đi phát tờ rơi nữa.
Lộ Dao: "Chúng ta đã tiếp đón yêu quái rồi nên khách hàng có thể là yêu ma hay tu sĩ cũng được. Nhưng tốt nhất là đừng nên làm phiền người bình thường."
Harold nghĩ đến đại lục Alexandria, đến sự chênh lệch giữa ma pháp sư và dị tộc với người bình thường không biết ma pháp. Hắn bỗng hiểu ý của Lộ Dao.
Tu sĩ ở trấn Bất Tiên không nhiều, người bằng lòng nhận lấy "tờ rơi quảng cáo" của bọn họ lại càng ít hơn.
Harold còn phải về đi học nên sau khi phát hết mười trục cuốn truyền tống và phiếu ưu đãi, bọn họ chuẩn bị quay về.
"Lộ cô nương?" Một giọng nói bỗng nhiên vang lên sau lưng hai người.
Lộ Dao quay đầu lại. Sau khi thấy người gọi mình là Khương Yến, cô có hơi ngạc nhiên: "Khương Yến... Công tử, thật là trùng hợp."



Bạn cần đăng nhập để bình luận