Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 590 - Tôi thấy họ không ghi nhớ dễ vậy đâu 2



Chương 590 - Tôi thấy họ không ghi nhớ dễ vậy đâu 2




Tôi thấy họ không ghi nhớ dễ vậy đâu 2
Lộ Dao quay đầu lại nhìn họ một cái, giơ tay thúc giục: “Mau đem đồ qua đây, đám zombie tới ngay đấy, cho hai người quá giang một đoạn.”
Đường An Kỳ và Tống Húc mừng rỡ không thôi, lập tức vác bao chạy theo Lộ Dao.
Lộ Dao sợ để hết đồ ở yên sau thì xe sẽ bị bốc đầu, bèn xách một cái để lên chỗ gác chân.
Đường An Kỳ ngồi sau lưng Lộ Dao, Tống Húc ngồi ở cuối.
Xe đạp điện chở ba người trưởng thành và hai bao đồ nặng nên chạy chậm rì.
Đám zombie đã đi đến đầu phố, đang đổ xô chạy tới cửa hàng bách hóa.
Tống Húc không ngừng quay đầu lại nhìn.
Đám zombie bị tiếng động cơ chạy thu hút, chậm chạp chuyển hướng nhưng chúng hoạt động lề mề nên nhanh chóng bị cắt đuôi.
Đường An Kỳ và Tống Húc là một cặp tình nhân sinh viên đại học.
Lúc dịch bệnh zombie đột ngột bùng phát, hai người đang học bài ở phòng tự học trong thư viện trường.
Trường của họ nằm ở giữa sườn núi của một ngọn núi, cũng là một môi trường khá khép kín nên lúc ấy trong trường không xuất hiện zombie, nhưng trên bảng tin báo rằng dịch bệnh zombie đang lây lan khá nhanh.
Gần như chỉ trong nửa ngày, chân núi của trường họ đã xuất hiện người bị hại bởi dịch bệnh zombie, giáo viên viên chức và sinh viên trong trường rơi vào khủng hoảng.
Đường An Kỳ và Tống Húc luôn ở bên nhau, trong lúc hỗn loạn còn về phòng lấy đồ đạc quan trọng, sau đó trốn thoát.
Hai người đều là sinh viên vùng ngoài đến thành phố Cao Thăng học đại học, rời khỏi trường học rồi không có chỗ để đi.
Đường về nhà cũng khó khăn gập ghềnh, nó đã trở thành giấc mơ gần như không thể thành hiện thực.
Vì có thể sống sót, hiện tại hai người họ tìm một một căn nhà không người ở chung với nhau.
Lần này họ ra ngoài là định tìm đồ sinh hoạt, Đường An Ký sắp đến kỳ kinh nguyệt rồi.
Nước và đồ dùng cá nhân đều là vật tư hiếm hoi, nước là quý nhất.
Đường An Kỳ muốn dùng băng vệ sinh cho tiết kiệm chút nên mới định ra ngoài tìm thử.
Họ thật sự đã tìm được rất nhiều băng vệ sinh ở cửa hàng bách hóa, lúc đi vào trốn được zombie lang thang, nhưng lúc muốn ra lại bị bao vây, may mà gặp được Lộ Dao.
Đường An Kỳ luyên thuyên với Lộ Dao trên đường đi, cô ấy nói rất nhiều. Không biết là thật hay giả, chắc là nửa thật nửa giả, Lộ Dao cũng không để ý.
Lộ Dao thả họ xuống ở một đầu đường nọ.
Đường An Kỳ và Tống Húc xuống xe định rời đi, Lộ Dao gọi họ lại: “Lấy đồ theo luôn này.”
Đường An Kỳ: “Không cần đâu, cho chị hết.”
Lộ Dao xách ba lô để xuống bên chân họ, lại lấy hai tờ danh thiếp của cửa hàng dịch vụ chạy vặt trong túi ra: “Tôi không cần vật tư. Đây là danh thiếp của cửa hàng tôi mở, địa chỉ nằm ở khu chung cư Quan Âm không xa ở phía trước, nếu có cần gì có thể sử dụng tờ danh thiếp này.”
Đường An Kỳ và Tống Húc chớp mắt, họ không hiểu ý của Lộ Dao cho lắm.
Họ thật sự đã rất quyết tâm mới cho Lộ Dao hai bao vật tư mà không hối hận, dù gì cũng là cô cứu họ, còn chở họ đi xa như vậy.
Dịch bệnh zombie bùng phát không lâu thì hệ thống giao thông đã tắc nghẽn rồi.
Thường ngày hai người ra ngoài toàn là đi bộ, lần đầu cảm thấy ngồi xe sảng khoái vậy.
Gió đêm phả vào mặt vừa lạnh vừa ngứa, khiến họ cảm nhận được sự tự do đã lâu không có được.
Đường An Kỳ ngồi xổm xuống kéo ba lô ra, để lộ vật tư đầy ắp bên trong: “Chúng tôi thật sự tìm được rất nhiều đồ tốt, chị xem.”
Lộ Dao xua tay: “Thật sự không cần. Nếu nhất định muốn cảm ơn tôi thì sau này có cơ hội gặp lại cứ cho vàng nhé.”
Lộ Dao chạy xe đi.
Đường An Kỳ và Tống Húc đứng bên ven đường dõi mắt nhìn theo, mãi cho đến khi không còn thấy bóng lưng của Lộ Dao nữa, Đường An Kỳ mới nghiêng đầu: “Có phải đầu óc của chị này có vấn đề không anh?”
Thế giới này ai cũng biết rằng phải trữ lương thực trữ nước trữ đồ dùng hằng ngày các thứ, vàng có tác dụng gì chứ?
Tống Húc lắc đầu: “Chị ấy chạy xe mới đó, dám lang thang bên ngoài một mình, lúc cứu chúng ta cũng dứt khoát lưu loát, có lẽ chị ấy thật sự không thiếu những thứ này. Trời không còn sớm nữa, chúng ta cũng mau về thôi.”
Đường An Kỳ rút tờ danh thiếp trong tay Tống Húc, bỏ vào trong chiếc ví luôn mang theo người: “Ừm, về rồi nói tiếp.”
...
Tiếng động cơ chạy phá tan màn đêm yên tĩnh, Lộ Dao dừng xe ngay cổng cửa hàng dịch vụ chạy vặt.
Xung quanh chẳng có lấy một tia sáng, lặng ngắt như tờ, phảng phất như thế giới này chỉ còn lại một người sống là Lộ Dao.
Lộ Dao xuống xe định dắt vào cửa hàng, cô không dám để nó bên ngoài nữa đâu.
Chưa được mấy bước thì Lộ Dao dừng chân, chóp mũi hơi chun lại.
Quanh đây có một mùi hôi khó ngửi, thậm chí cô còn thấy nó hơi quen, là mùi hôi bốc ra từ chất protein bị thối rữa.



Bạn cần đăng nhập để bình luận