Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 271 - Nếm được mùi vị của viên đường kia 2



Chương 271 - Nếm được mùi vị của viên đường kia 2




Nếm được mùi vị của viên đường kia 2
Tác dụng của Truyền Âm ngọc phù tương tự như điện thoại nhưng vẫn không thể lên mạng được.
Lộ Dao đang chuẩn bị đặt một thiết bị liên lạc cố định ở quán Internet, đề phòng những lúc cô ra ngoài điện thoại lại không dùng được thì nhân viên có thể dùng Truyền Âm ngọc phù để liên lạc với cô.
Còn lại thì cho Harold một cái, không chỉ một cái này, bình thường họ hay tìm cô nhất.
Trong tình huống khẩn cấp, những người khác có ngọc phù cũng không nhất định có thể tìm được cô.
Lộ Dao còn mua thêm một ít phù chú, tạm thời thì không cần dùng đến nên cất nó vào kho hàng cá nhân.
Sau đó chính là hộp trang điểm ba tầng màu đen kia, nhìn kỹ lại thì chiếc hộp này trông đẹp thật, bên ngoài được khảm hoa bối mẫu màu hồng và một vòng giao châu lớn màu hồng đang phát sáng, trên nắp hộp còn được đính một số ốc biển và vỏ sò đủ màu sắc, nói không chừng đây là món đồ yêu thích của con giao nhân nào đó.
Trạch Duyên không nhịn được quay đầu lại, lén liếc xem Lộ Dao đang làm gì, khi thấy cô lấy ra chiếc hộp trang điểm kia thì lập tức như bị giẫm phải đuôi vậy, giật phắt người về.
Ma Bảo đang ngồi trên chân Trạch Duyên, ngẩng đầu nhìn anh thấy hơi kỳ lạ: “Tôn thượng, người bị sao thế?”
Trạch Duyên: “...”
Lộ Dao mở chiếc hộp ra, thấy bên trong được bày đủ các màu son ngay ngắn, nghĩ đến phản ứng của anh lúc nãy thì không khỏi mềm lòng.
Cho dù mất đi ký ức nhưng anh vẫn giống hệt trước đây, không chút tiến bộ nào cả.
Vì để che giấu chút tâm tư của mình mà hoảng loạn, tay chân luống cuống, cuối cùng vẫn giấu đầu lộ đuôi.
Lộ Dao tiện tay đóng chiếc hộp lại rồi thu dọn những món đồ trên bàn cất vào kho hàng cá nhân, sau đó đứng dậy đi về phía Trạch Duyên, chạm nhẹ vào vai anh.
Trạch Duyên ngẩng đầu lên, tóc đen như tảo, đôi mắt đỏ đẹp như bầu trời buổi sớm mai, trong đôi mắt ấy chất chứa đầy ấm ức mà có thể ngay cả bản thân anh cũng không phát hiện ra.
Lộ Dao nói: “Đây là lần đầu tiên tôi ở nhà nghỉ do Yêu tộc mở, còn là căn phòng biết di chuyển nữa, trước giờ tôi chưa từng thấy thứ này, anh có thể đưa tôi đi tham quan xung quanh không?”
Trạch Duyên đứng dậy, tiện tay đặt Ma Bảo lên bàn rồi đưa Lộ Dao đi về phía tây của căn phòng.
Ma Bảo: “…”
Trạch Duyên bước lên trước, đẩy cửa sổ trên bức tường phía tây ra.
Đêm đã khuya, bầu trời đầy sao, chỉ cần đưa tay ra là có thể chạm vào.
Có thể nó là huyễn cảnh, cũng có thể là tiên cảnh nào đó thật.
Ngôi sao kia như một viên đá vậy, từ từ chuyển động theo bóng đêm.
Lộ Dao đứng dựa vào bệ cửa sổ cúi người xuống, đưa tay ra nắm lấy màn đêm ngoài kia, trong lòng bàn tay cô vẫn còn hai ngôi sao sáng rực.
Cô đưa tay đến trước mặt Trạch Duyên: “Anh xem đi, đẹp thật đấy.”
Trạch Duyên nhìn chằm chằm vào lúm đồng tiền xinh đẹp như hoa của cô, chầm chậm đưa tay lên đặt lên ngực, vẻ mặt toát lên sự hoảng hốt.
Lộ Dao thấy sắc mặt anh không ổn nên lên tiếng hỏi: “Sao thế?”
Trạch Duyên lắc đầu, ánh mắt lóe lên, đưa tay nắm lấy tay cô đi sang phòng bên cạnh, đẩy chiếc sổ phía bắc ra.
Phía bắc căn phòng hướng ra vùng hoang vu, vầng trăng khuyết cô độc đang treo lơ lửng trên bầu trời tối đen, cơn gió lướt ngang qua mặt còn mang theo hương hoa nhàn nhạt.
Hai tay Lộ Dao nắm chặt bệ cửa sổ, hai con đom đóm đậu lên tay cô, sáng lấp lánh.
“Lúc còn bé tôi và mẹ đều ở vùng nông thôn. Mỗi khi đến hè, trong bụi cỏ ven sông cũng có rất nhiều đom đóm giống vậy.” Lộ Dao quay đầu nhìn Trạch Duyên: “Đã hơn mười năm không được thấy cảnh tượng này rồi, bây giờ gặp lại lại nhớ đến rất nhiều chuyện khi còn bé.”
Trong trí nhớ của Lộ Dao thì hoàn toàn không có sự xuất hiện của cha, từ nhỏ đều do mẹ chăm sóc cho cô.
Một người phụ nữ trẻ tuổi độc thân dắt theo một đứa bé, nghĩ đến thôi cũng biết cuộc sống khó khăn đến thế nào rồi.
Nhưng mẹ của Lộ Dao lại là một người phụ nữ vừa dịu dàng vừa kiên cường, trong ký ức thuở nhỏ của Lộ Dao không hề có một kỷ niệm đau thương buồn khổ nào cả.
Mãi cho đến khi mẹ qua đời, Lộ Dao mất đi bờ vai che chắn gió mưa cuối cùng, sau đó mới dần dần trưởng thành được như ngày hôm nay.
Trạch Duyên nhìn gương mặt thất thần của Lộ Dao, đưa tay sờ nhẹ lên mặt cô.
Cảm giác mát lạnh trên gương mặt khiến Lộ Dao hoàn hồn, ngạc nhiên nhìn qua anh: “Anh… đang làm gì thế?”
Trạch Duyên nhìn tay mình, sau đó lại kéo cô đi sang phòng bên cạnh, đẩy cánh cửa sổ cuối cùng ra.
Cửa sổ phía đông hướng ra biển Giọt Lệ, vừa mở cửa ra thì đã nghe được tiếng biển vỗ rì rào.
Trong màn đêm biển Giọt Lệ tĩnh lặng nhưng cũng rất ồn ào.
Ánh trăng rọi xuống mặt biển trong vắt, hiện lên màu tím nhàn nhạt.
Vầng sáng vụn vặt lóe lên mặt biển, như con đường mòn trong vườn hoa còn đọng lại những giọt sương sớm.
Như một bản năng Trạch Duyên quay sang nhìn biểu cảm của Lộ Dao.
Nếu cô vui vẻ thì anh cũng yên tâm.
Lộ Dao dựa vào bệ cửa sổ, tiếng hát bi thương và da diết của giao nhân dường như đang văng vẳng bên tai.
Cô nghiêng đầu bắt chuyện với anh: “Anh nghe thử đi, tiếng hát của giao nhân…”
Trạch Duyên rũ mắt, ánh mắt không kiềm chế được nhìn xuống gương mặt cô, chầm chậm cúi người xuống, trái tim đập loạn nhịp cả lên.
Gần một chút, thêm chút nữa là có thể nếm được mùi vị của viên đường kia rồi.
Nội tâm của hắn đang kêu gào như thế.



Bạn cần đăng nhập để bình luận