Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 773 - Quá lắm thì lúc về tớ nhờ K Hoàng ký tên cho cậu 4



Chương 773 - Quá lắm thì lúc về tớ nhờ K Hoàng ký tên cho cậu 4




Quá lắm thì lúc về tớ nhờ K Hoàng ký tên cho cậu 4
Lâm Uẩn thấy buồn cười: “Chú đang doạ cháu sao?”
Cơ Phi Mệnh bình tĩnh lắc đầu: “Ngay bây giờ cô có thể quyết định tiếp tục đến khu phố thương mại hay là quay về sân bay. Cô yên tâm, chi phí đi lại chúng tôi vẫn chi trả hết toàn bộ.”
Lâm Uẩn: “Vậy chú đưa cháu về sân bay đi.”
Cơ Phi Mệnh: “Được thôi, cô đợi chút. Tôi liên hệ với đồng nghiệp để người đó đến đón cậu Trương trước.”
Trương Duệ Nghiêu bị cuộc trò chuyện lúc nãy doạ cho một phen, bây giờ đang cảm thấy rất hoang mang nên đã gửi tin nhắn cho bạn cùng phòng xin ý kiến.
Lâm Uẩn bán tín bán nghi, nắm chặt chiếc điện thoại trong tay, màn hình điện thoại vẫn còn ở giao diện quay số gọi.
Khoảng bảy tám phút sau, một chiếc xe điện màu trắng nhỏ chạy đến từ phía ngược lại, dừng lại bên cạnh chiếc Roll Royce, trên xe là một chàng trai trông còn rất trẻ tuổi.
Anh ta lên tiếng bắt chuyện với Cơ Phi Mệnh: “Chú Mệnh, bà chủ bảo cháu đến đón người. Là khách nào thế?”
Trương Duệ Nghiêu ghé sát đầu bên cửa sổ, dụi mắt không dám tin: “K… K… K Hoàng sao?”
Chung Liên Gia cố nén sự ngượng ngùng lại: “Gọi tôi là Tiểu Chung được rồi. Cậu là người cần đến cửa hàng chúng tôi sao? Hành lý cứ để trong xe của chú Mệnh là được, lát nữa chú ấy sẽ mang về cho cậu.”
Trương Duệ Nghiêu không thể ngờ, sao chuyện thần kỳ như thế lại có thể xảy ra được cơ chứ, càng không hiểu tại sao lại có thể gặp được Chung Liên Gia ở đây: “Sao anh lại ở đây thế?”
Chung Liên Gia đáp: “Tôi làm việc ở khu phố thương mại.”
Trương Duệ Nghiêu: “!!! Không phải anh đang làm việc ở tiệm internet sao?”
Chung Liên Gia đáp: “Đúng thế, khu phố thương mại cũng có tiệm internet mà. Cậu đi với tôi trước đi, bên cửa hàng có người đang đợi chúng ta đấy.”
Lâm Uẩn lúc nãy còn làm ầm lên muốn quay về giờ đột nhiên lại từ từ đưa tay lên: “Cái đó, cháu không đi nữa. Cháu cũng muốn đến khu phố thương mại.”
Cơ Phi Mệnh quay sang xin lỗi Chung Liên Gia: “Thật ngại quá, làm phiền cháu rồi.”
Lâm Uẩn lại đưa tay lên lần nữa: “Cái đó, cháu có thể đến đó bằng xe của Tiểu… Tiểu Chung được không?”
Cơ Phi Mệnh chỉ có thể quay sang nhìn Chung Liên Gia lần nữa.
Chung Liên Giai không để tâm đến những chuyện vặt vãnh này, huơ tay nói: “Được thôi, lên đi.”
Trương Duệ Nghiêu ghen tỵ với cô muốn chết.
Đúng là đáng ghét mà, cậu ấy cũng muốn ngồi sau xe của K Hoàng.
Chiếc xe đạp của Tiểu Chung đã chở Lâm Uẩn đi mất, bỏ lại một mình Trương Duệ Nghiêu ngồi trong Roll Royce gửi tin nhắn cho bạn cùng phòng.
[Duệ: Đúng là đáng ghét mà, chị gái đến cùng tớ đã leo lên của K Hoàng đi mất rồi.]
[Lý: ???]
[Kình: Cái gì cơ?]
[Duệ: Chính là K Hoàng, tuyển thủ Esports ngày trước đấy!!!]
[Tùng: Không phải anh ta đã lui về hậu trường, đang làm việc trong tiệm internet sao?]
[Lý: Fan của anh ta cắm cọc khắp nơi, nhưng tiếc là vẫn chưa tìm ra nơi anh ta đang làm việc.]
[Kình: Thường thì những tuyển thủ nổi tiếng như thế chắc chắn sẽ có người nắm được thông tin. Nhưng anh ta đã giấu kỹ đến thế, sao lại để cậu gặp được chứ?]
[Duệ: Tớ cũng không biết. Anh ta nói mình đang làm việc ở nơi mà tớ sắp đến, cô gái đi cùng tớ có lẽ cũng là fan của anh ta, vốn lúc nãy còn đang làm ầm lên đòi quay về nhưng vừa thấy K Hoàng thì đã quên sạch ý định ban nãy.]
[Kình: Cậu chắc người đó là K Hoàng thật chứ?]
[Duệ: Có lẽ là đúng. Nhưng anh ta đã thay đổi rất nhiều, lúc nãy còn chạy một chiếc xe điện, bảo mọi người gọi mình là Tiểu Chung nữa kìa.]
[Lý: Tên thật của K Hoàng là Chung Liên Gia.]
[Tùng: Duệ à, tớ bắt đầu hối hận khi nhường cho cậu đi rồi đấy.]

Thấy Trương Duệ Nghiêu đang chat khí thế với đám bạn cùng phòng, Cơ Phi Mệnh bắt buộc phải lên tiếng nhắc nhở: “Sắp vào đến khu phố thương mại rồi, căn cứ vào thỏa thuận giữ bí mật, những thứ cậu sắp thấy và trải nghiệm đều không thể tiết lộ cho người không liên quan biết.”
Trương Duệ Nghiêu đang không biết trả lời bạn cùng phòng thế nào, vừa nghe nhắc nhở như thế thì như được cứu vớt, cậu ấy lập tức đáp: “Cháu nhắn thêm một câu nữa thôi.”
[Duệ: … Anh Tùng à, cậu đừng nói như vậy chứ. Quá lắm thì lúc về tớ nhờ K Hoàng ký tên cho cậu nhé.]
Xe từ từ chạy vào một con đường nhỏ, chiếc Bentley và xe điện mà cậu ấy thấy trên đường đến đây đều đang đậu bên đường, Chung Liên Gia và Lâm Uẩn đang đứng cạnh xe điện trò chuyện với nhau, hình như đang đợi hành lý đang nằm trên xe Cơ Phi Mệnh.
Trương Duệ Nghiệu dần yên tâm hơn.
Sau khi bước xuống xe, hai khách hàng tự lấy hành lý của mình.
Chung Liên Gia chỉ đưa họ đến khách sạn suối nước nóng, trước khi rời đi còn chỉ sang phía đối diện: “Tôi làm ngay phía đối diện thôi. Hai người đi tham quan nơi này xong thì có thể đến đó để lên mạng. Nhưng tiệm net này không giống với tiệm net mà mọi người hay đến cho lắm, khách sạn cũng thế.”
Khi Trương Duệ Nghiêu và Lâm Uẩn nhìn thấy “Quán Internet Cafe vượt thời không” nằm đối diện thì càng hoang mang hơn.
Con phố tàn tạ này mà cũng có tiệm net ư, hơn nữa K Hoàng còn làm việc ở đó nữa chứ.
Hai người họ hoàn toàn không nghe thấy câu cuối cùng mà K Hoàng nói, chỉ biết kéo hành lý bước vào khách sạn suối nước nóng.



Bạn cần đăng nhập để bình luận