Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 212 - Năm ấy anh ta thật sự rất mạnh 1



Chương 212 - Năm ấy anh ta thật sự rất mạnh 1




Năm ấy anh ta thật sự rất mạnh 1
Người này chắc là... Một thiếu niên nhỉ?
Trình Diệp hơi không chắc lắm.
Người vừa xuất hiện trước mặt anh ta mặc một bộ đồ màu hồng, có một mái tóc màu hồng, ngay cả con ngươi cũng ánh hồng nốt. Thế nhưng trên khuôn mặt và thân hình cao gầy kia lại toát lên khí khái đàn ông, không hề nữ tính chút nào.
Thấy quản lý ngồi im không nhúc nhích, Vũ Lăng nheo mắt nhíu mày: "Nhìn cái gì vậy?"
Trình Diệp hoàn hồn, vội vàng đặt túi đồ đang dọn dở qua một bên rồi bật máy tính lên lần nữa: "Xin quý khách chờ một chút."
Trong thời gian bật máy, Trình Diệp nhắn tin cho Lộ Dao.
Lúc nhận được tin nhắn, Lộ Dao đang tìm đồ trong kho hàng ở rạp chiếu phim. Cô bảo Trình Diệp tiếp khách trước, mình sẽ về ngay.
Vũ Lăng xoay người lại quan sát một vòng quanh quán Internet Cafe. Đây là một quán nhỏ, giống y như những gì hắn đã nhìn thấy trong Lưu Ảnh thạch.
Hắn móc phiếu ưu đãi trong ngực ra.
Trình Diệp nhận lấy phiếu nhưng không đòi linh thạch như những gì Vũ Lăng đoán trước.
Hắn nhíu mày chỉ chỉ kệ mì gói phía sau Trình Diệp: "Ta muốn một hộp mì, thêm cả xúc xích nữa."
Trong lòng Trình Diệp nhủ thầm rằng hóa ra mì gói và xúc xích lại khai trương trước nhưng ngoài mặt anh ta vẫn rất chân thành: "Một hộp mì hai linh thạch trung phẩm. Một cây xúc xích mười linh thạch hạ phẩm."
Đại yêu và tu sĩ thường chỉ tu luyện bằng linh thạch thượng phẩm, rất ít khi để linh thạch phẩm chất thấp vào mắt.
Thật ra đối với yêu tu và tu sĩ có chút vốn liếng thì giá cả hàng hóa ở quán Internet Cafe cũng không tính là cao.
Vũ Lăng móc ba viên linh thạch trung phẩm ra ném lên bàn: "Không cần thối đâu."
[Nhắc nhở hệ thống: Thành công tiếp đón một vị khách, hoàn thành nhiệm vụ đầu tiên! Giá trị nhân khí của Quán Internet Cafe vượt thời không Lộ Dao +10]
Sau ba bốn ngày khai trương, đây là lần đầu tiên có khách trả nổi linh thạch. Cuối cùng bọn họ cũng hoàn thành nhiệm vụ đầu tiên rồi.
Lộ Dao bưng máy nướng xúc xích từ trong kho hàng ở rạp chiếu phim ra rồi thở phào một hơi nhẹ nhõm, còn vui vẻ cầm thêm hai gói xúc xích nướng nữa.
[Bà chủ có nhiệm vụ mới! Hãy tiếp đón ít nhất hai trăm vị khách trong vòng hai tuần tới. Doanh thu đạt một nghìn linh thạch thượng phẩm. Thưởng giá trị nhân khí *20000, Tẩy Tủy đan trung phẩm *3. Mong bà chủ cố gắng hoàn thành nhiệm vụ!]
Năm linh thạch trung phẩm mở được một tiếng, một nghìn linh thạch trung phẩm mới đổi được một linh thạch thượng phẩm.
Nhiệm vụ của hệ thống yêu cầu trong vòng nửa tháng thu được một nghìn linh thạch thượng phẩm. Bên cạnh đó còn có yêu cầu về số lượng khách nữa.
Nhiệm vụ lần này nghe có hợp lý không vậy?
Lộ Dao thầm nghi ngờ trong lòng.
Nhưng bây giờ hệ thống hiện thực hóa ước mơ không có đây nên cô có muốn khiếu nại cũng không làm được.
Người máy thay mặt là đồ thiểu năng, chẳng đưa ra được phản hồi tích cực nào cả.
...
Lúc Lộ Dao rời khỏi rạp chiếu phim quay lại quán Internet Cafe thì Vũ Lăng đã bưng hộp mì ngồi vào máy rồi.
Trình Diệp đang đứng bên cạnh dạy hắn cách sử dụng máy tính. Thiếu niên tóc hồng nhíu chặt mày, rất nghiêm túc học hỏi.
Lộ Dao lấy máy nướng xúc xích từ kho hàng cá nhân ra bày ở một góc nổi bật trong quầy bar rồi quay đầu tìm chỗ cắm điện.
Đây là máy mà rạp chiếu phim không dùng đến nữa. Khu đồ ăn vặt của rạp chiếu phim rất đắt hàng nên mỗi cái máy nhỏ này không kịp làm để bán cho khách. Vậy nên Lộ Dao đã đổi sang cái khác lớn hơn rồi.
Bây giờ cô lấy máy nướng xúc xích nhỏ kia ra lau sạch, định để nó tiếp tục "phục vụ" ở quán Internet Cafe.
Chỉ cần cắm điện vào và phết dầu lên là có thể dùng rồi.
Lộ Dao lấy xúc xích từ trong kho ra bày lên máy nướng. Bên cạnh có khay chứa hạt tiêu đặc chế và bàn chải nhỏ. Lộ Dao úp lồng bàn lên rồi đặt chúng ngay cạnh máy nướng xúc xích.
Thế là không gian xung quanh lại càng có hương vị quán net kiểu xưa.
Trình Diệp lấy ba viên linh thạch trong ngăn kéo ra rồi đi qua đây đưa cho Lộ Dao.
Linh thạch trông hơi giống với đá quý ma pháp ở đại lục Alexandria, màu sắc rực rỡ tươi đẹp, bên trong có chứa linh khí.
Lộ Dao cầm chúng trong tay chơi một hồi rồi tiện tay vứt lại vào ngăn kéo: "Tối nay để tôi trông quán cho. Anh tan làm đi."
Trình Diệp: "Có khi vẫn còn khách tới cũng nên. Để tôi trông đến mười giờ cho."
Dù sao thì bây giờ anh ta cũng đang ở tạm trong khu phố thương mại. Nói tan làm thế thôi chứ chẳng qua chỉ là băng qua đường về phòng nghỉ ở cửa hàng đối diện.



Bạn cần đăng nhập để bình luận