Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 274 - Anh cảm thấy không đúng lắm 3



Chương 274 - Anh cảm thấy không đúng lắm 3




Anh cảm thấy không đúng lắm 3
Giao yêu bỗng nhiên trở nên kích động: “Ngươi nói dối. Ngươi cũng y hệt như bọn chúng vậy, chỉ biết đứng xem trò cười của ta!”
Lộ Dao: “… Không có.”
Giao yêu cho rằng Lộ Dao nói dối, không muốn nói chuyện với cô nữa, nàng lấy cái hộp đi, không thèm để ý Lộ Dao.
Giao yêu đến rồi đi nhanh như một cơn gió, cả quá trình đều không thèm chú ý đến Tạ lão phu nhân đang nằm bên kia.
Căn phòng lại trở về yên tĩnh, Lộ Dao lại lấy con đao tinh hạch thể lỏng nhỏ ra, nhẹ nhàng cắt đứt sợi tảo biển đang quấn lấy tay chân mình.
Cô đứng lên phủi bỏ sợi tảo biển, cúi người nhặt hết từng lọ từng bình nhỏ đang nằm rơi vãi dưới sàn vào trong kho hàng cá nhân.
Tạ lão phu nhân vốn muốn ngủ nhưng lại nghe thấy âm thanh, mở mắt ra thì thấy hành động lưu loát như nước chảy mây trôi của Lộ Dao: “Ngươi là tu sĩ sao?”
Lộ Dao lắc đầu: “Người phàm.”
Lúc này Tạ lão phu nhân không tin cô nữa, bà ấy chống tay xuống giường ngồi dậy.
Lòng Lộ Dao biết đoạn nghiệt duyên “không nhắc đến cũng được” sắp được tiết lộ rồi.
Tạ lão phu nhân nhìn Lộ Dao nói: “Dù sao một bà lão như ta đây cũng không sống được bao lâu nữa, bị nhốt ở đây thế nào cũng được. Chỉ là cháu nội ta năm nay chỉ mới mười bảy tuổi, căn cốt rất tốt, không nên lãng phí thời gian ở nơi biển sâu thế này. Cô nương, nếu như có thể trốn ra ngoài thì lão thân có chuyện muốn cầu xin. Cho dù có sử dụng thủ đoạn nào đi nữa thì mong cô nương hãy đưa theo cháu trai của ta cùng rời khỏi đây.”
Lộ Da ngạc nhiên: “Tạ tiểu công tử cũng ở đây sao?”
Tiểu công tử của Tạ phủ - Tạ Tử Lê bị giao yêu bắt đi đã được nửa năm, bên ngoài luôn đồn rằng sống chết không rõ, thật ra đã thầm thừa nhận hắn sớm đã trở thành vong hồn dưới đáy biển rồi.
Tạ lão phu nhân gật đầu qua loa: “Ừm.”
Lộ Dao hỏi: “Vậy rốt cuộc tại sao giao yêu kia lại phải bắt bà và Tạ tiểu công tử chứ?”

Giao yêu này tên Giảo Nương.
Khoảng hơn hai mươi năm trước, nàng bị sóng biển đánh vào bờ, mất đi ký ức, ngư dân ở gần đó đã cứu nàng lên.
Bản thể của Giảo Nương là giao nhân, sau khi lên bờ thì chiếc đuôi hóa thành đôi chân người.
Nàng xinh đẹp động lòng người, tất cả đàn ông từ làng trên cho đến xóm dưới khi nhìn thấy nàng thì không thể động đậy được nữa.
Phụ nữ trong làng chài không thích thế nên nhân lúc đám đàn ông kia ra khơi bắt cá thì lén lút đuổi Giảo Nương ra khỏi thôn.
Giảo Nương là một cô gái yếu ớt xinh đẹp nhưng mất đi ký ức, căn bản không thể sinh tồn ở thế giới bên ngoài.
Không có gì bất ngờ khi nàng bị lừa bán vào thanh lâu.
Giảo Nương đẹp đến rung động lòng người, tên tú bà ấy xem nàng như một món “hàng hiếm”.
Đại công tử Tạ phủ uống say bị bạn bè dụ dỗ đến thanh lâu, nhất kiến chung tình với Giảo Nương.
Không lâu sau đó Giảo Nương được đón vào Tạ phủ, trở thành vợ nhỏ của Tạ đại công tử.
Lúc đó Tạ đại công tử vẫn chưa thành thân, cố chấp muốn đón Giảo Nương vào cửa.
Lúc đó đúng là hắn ta thật lòng với Giảo Nương, cho dù phá hủy hết tiền đồ cả đời cũng muốn làm một đôi thần tiên quyến lữ với nàng.
Cứ như vậy họ trải qua được ba năm, Giảo Nương mang thai.
Vốn đây là một chuyện vui, nhưng bụng ngày càng lớn thì cơ thể của Giảo Nương bắt đầu xuất hiện một số thay đổi: phía sau tai và dưới quai hàm thường hiện lên một lớp vảy, cánh tay mọc ra lớp màng bơi ngắn ngủn.
Sau đó trong một lần tắm, hai chân của Giảo Nương biến thành đuôi cá, chen chật cả bồn tắm, dọa nha hoàn kêu la thất thanh.
Tạ đại công tử vừa nhìn thấy thì hôn mê ngất đi.
Giảo Nương là yêu.
Cho dù nàng có nhan sắc động lòng người, dịu dàng hiểu chuyện, chưa bao giờ tổn thương ai thì Tạ đại công tử cũng không chấp nhận được.
Hắn ta nhốt mình trong phòng ba ngày, lúc bước ra thì gương mặt như chết lặng, dặn dò người hầu dọn dẹp cho Giảo Nương ra khỏi viện chính.
Đêm Giảo Nương lâm bồn, Tạ đại công tử cưới chính thê.
Mặt Tạ lão phu nhân tối sầm lại: “Giảo Nương sinh ra một bé trai. Đứa bé đó trắng trẻo, trên người không có một miếng vảy cá nào. Vốn bọn ta cho rằng đứa bé không hề kế thừa huyết mạch của mẫu thân nó.”
Nhưng không có gì phải bất ngờ cả, huyết mạch bán yêu của đứa trẻ vẫn thức tỉnh.
Lộ Dao không kìm được nói: “… Thật ra Giảo Nương cũng không làm chuyện gì sai cả.”
Tạ lão phu nhân lắc đầu: “Nàng ta là yêu. Nếu đó là người cùng chăn gối với ngươi thì ngươi không sợ sao?”
Lộ Dao nghiêm túc suy nghĩ vấn đề này, sau đó lắc đầu: “Nếu như đó đã là lựa chọn của bản thân tôi thì người đó trông như thế nào tôi cũng đều chấp nhận cả.”
Tạ lão phu nhân: “…”



Bạn cần đăng nhập để bình luận