Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 71 - Khiêm tốn chút đi! 3



Chương 71 - Khiêm tốn chút đi! 3




Khiêm tốn chút đi! 3
Ảnh Đồng nhích về phía Lộ Dao mấy bước rồi lắc đầu trả lời: "Cậu đi đi. Tôi hơi mệt nên không muốn nhúc nhích."
Kiếm Lan: "Vừa rồi cậu nói muốn đi ra ngoài một chút mà?"
Ảnh Đồng lợi dụng mấy cái lỗ nhỏ trên giỏ đựng linh kiện để leo lên phía trên. Sau khi vững vàng rơi vào trong giỏ, anh vẫy tay với Kiếm Lan cách một tấm lưới.
Kiếm Lan cảm thấy hôm nay Ảnh Đồng có hơi kỳ lạ. Lúc ở bộ lạc rõ ràng là anh không thích nói chuyện, cũng không thích tiếp xúc với người khác chút nào, thế mà hình như anh lại rất thích người khổng lồ này.
Bởi vì Ảnh Đồng hơi lùn nên thường xuyên bị những đội viên khác trong đội Thần Vệ giễu cợt.
Lần này thầy tế tới đội chọn người, nhưng vì đã gần tới kỳ đóng băng rồi nên những người khác chẳng ai muốn ra ngoài, chỉ có Ảnh Đồng là chủ động nhận lệnh.
Ảnh Đồng mặc kệ Kiếm Lan, ngoan ngoãn ngồi trong giỏ linh kiện, bắt đầu chuyển linh kiện cho Lộ Dao giống hôm qua.
Kiếm Lan thở phì phò đi ngồi tàu hoả. Hôm nay cô ấy vẫn ngồi một mình.
Lộ Dao mới ngồi bên ngoài được một lúc thì Phó Trì tới.
Thời gian ở triều Đại Vũ và những thế giới khác không giống nhau lắm. Khu phố thương mại đã nửa đêm rồi nhưng bên kia thì mới sáng sớm.
Khu phố thương mại mới gần trưa thì triều Đại Vũ đã chạng vạng tối.
Sau khi tan làm, Phó Trì mới đến tìm Lộ Dao. Anh ta gặp chút vấn đề nhỏ trong khâu cắt nối biên tập phim.
Bộ phim này chủ yếu ghi lại những thay đổi ở Kinh Đô triều Đại Vũ khi rạp chiếu phim xuất hiện.
Phần lớn hình ảnh là do nhiều camera cố định quay lại, trong đó có số ít cảnh phỏng vấn là do Lộ Dao và nhân viên rạp chiếu phim vác máy quay phim đi quay trên đường, có một số hình ảnh phỏng vấn từ khách đến rạp xem phim nữa.
Phó Trì cảm thấy chỉ những hình ảnh này là chưa đủ. Anh ta muốn có một giọng lồng tiếng đậm chất Lương Kinh trong bộ phim này.
Phim được chiếu ở rạp không chỉ được biên tập lại mà ngay cả phụ đề và lồng tiếng cũng được làm mới, hoàn toàn phù hợp với thói quen sinh hoạt của người dân Lương Kinh.
Phó Trì muốn tìm người lồng tiếng nên chỉ có thể nhờ Lộ Dao hỗ trợ.
Hệ thống hiện thực hóa ước mơ đang nghỉ phép nên việc tự động đối chiếu phụ đề và sửa giọng lồng tiếng ở rạp chiếu phim đã bị tạm ngừng.
May mà hồi đầu năm bọn họ đã chuẩn bị đầy đủ công việc, phim đã chiếu rồi cũng có thể nhân lúc năm mới mà xếp hàng chiếu lại lần nữa nên mới không có vấn đề gì xảy ra.
Hai ngày trước, Lộ Dao đã âm thầm đi ăn một bữa cơm với ông chủ của Bách Tương Viên và Lương Hồng Quán. Sau này nếu rạp chiếu phim ra phim mới, cần thay đổi lồng tiếng toàn bộ thì sẽ phải mượn người từ hai nơi này.
Vấn đề của Phó Trì không phải là một vấn đề lớn. Nghe xong yêu cầu của anh ta, trong lòng Lộ Dao đã có mấy ứng cử viên sáng giá rồi.
Bao giờ cô có thời gian sẽ mời bọn họ tới rạp chiếu phim thử âm trước xem sao.
Lộ Dao: "Người cứ để tôi tìm cho, còn việc ghi âm thì tôi chịu."
Phó Trì gật đầu: "Đến lúc đó sẽ có người chở máy ghi âm tới đây. Chỉ mất thời gian chút thôi."
Lộ Dao: "Ừ, tôi không hiểu những thứ này lắm nên nhờ hết vào người chuyên nghiệp như anh nhé."
Phó Trì im lặng như có điều suy nghĩ, muốn nói rồi lại thôi.
Lộ Dao: "Còn chuyện gì nữa sao?"
Phó Trì giơ tay lên gãi đầu một cái: "Bà chủ, tôi tới khu phố thương mại đã mang thêm không ít phiền thức cho cô. Không chỉ chuyện của cá nhân tôi mà Kỳ Sâm, Tiểu Trịnh..."
Lộ Dao cắt ngang: "Từ bao giờ mà tính anh trở nên lòng vòng thế? Chuyện gì nói thẳng đi?"
Phó Trì: "Ngày bộ phim này chính thức ra rạp, tôi muốn mời mấy người bạn tới."
Bị quy tắc của khu phố thương mại hạn chế nên mấy bộ phim mà Phó Trì quay chụp không thể mang ra khỏi nơi này được. Ngay cả bản gốc và máy quay dùng trong này cũng chỉ có thể để lại rạp chiếu phim.
Nói cách khác thì đối với Phó Trì, bộ phim này không hề mang lại được cho anh ta chút lợi ích nào ở thế giới gốc.
Chỉ là anh ta không quan tâm đến tiền tài và tên tuổi.
Mặc dù bộ phim này chỉ là một bộ phim tài liệu thôi nhưng nó đã châm lên cho Phó Trì một ngọn lửa hy vọng giữa lúc tinh thần anh ta yếu ớt nhất.
Làm việc ở rạp chiếu phim nửa năm, Phó Trì đã có thể dùng một góc nhìn mới để quan sát được những thay đổi mà các bộ phim mang lại cho thế giới.
Dù rằng phim truyện giống như một vật ngoại lai đột nhiên xuất hiện ở một triều đại cách đây mấy nghìn năm, dù rằng trước đây dân chúng ở triều Đại Vũ chưa từng biết "phim truyện" là thứ gì nhưng sau khi nó xuất hiện, sự tồn tại của nó vẫn mang lại sức mạnh cho thế giới cổ đại phong kiến tập quyền này, thậm chí còn có thể sẽ thúc đẩy thế giới này đi về một tương lai hoàn toàn khác biệt.
Dùng góc nhìn của người xem để quan sát sự thay đổi của một triều đại phong kiến qua một bộ phim thật sự là một kinh nghiệm khó có được. Phó Trì có lòng riêng muốn chia sẻ trải nghiệm này cho mấy người bạn cũng nhiệt tình với phim ảnh giống mình.
Lộ Dao: "Mấy người?"
Phó Trì: "Hả?"
Lộ Dao: "Anh nói "mấy người bạn" cụ thể là mấy người?"
Bạn của Phó Trì rất nhiều, trong đó không ít người ưu tú cùng nghề đã từng hợp tác trong công việc.
"Tầm khoảng năm, sáu người." Phó Trì làm một phép trừ trong lòng, cảm thấy ít nhất cũng phải chừng đó.



Bạn cần đăng nhập để bình luận