Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 1173 -



Chương 1173 -



Dư Tú Lan nửa thấy thấp thỏm nửa thấy mong chờ được Aspirin đẩy ra ngoài, bà ấy không muốn để người nhà biết nên bảo Aspirin đẩy xuống men theo đường cái rồi quẹo, đi một đoạn về phía trang trại chăn nuôi thỏ, trên đường có ruộng cải dầu mênh mông.Dạo trước còn có hoa cải dầu vàng rực, thoáng cái đã xanh cả rồi, qua một khoảng thời gian nữa sẽ bắt đầu trồng bắp.Dư Tú Lan nhìn lướt qua ruộng cải dầu xanh biếc rồi đưa mắt trông ra đỉnh núi xa xăm, ngắm nhìn rặng mây cam xám phía chân trời, đáy mắt cũng ánh lên sự rực cháy.Con người ấy, không thể chống lại tuổi già.Già rồi sẽ như cỏ dại trong ruộng, đã vô dụng còn làm phiền người khác.Hoàng hôn dần buông, Dư Tú Lan bảo Aspirin đưa bà ấy về.Người máy im lặng nhưng cực kỳ có cảm giác an toàn.Anh ta không phản bác lại bà ấy, không chê bà ấy, gương mặt kim loại cứng cáp cũng sẽ không xuất hiện biểu cảm mất kiên nhẫn, nội tâm Dư Tú Lan cảm nhận được sự bình yên biến mất đã lâu.Chuyện xảy ra lúc chiều, Dư Tú Lan không nói với người nhà, Lộ Dao cũng không nói.Vào một buổi chiều ba bốn ngày sau, Dư Tú Lan ở bờ đê nhà mình gọi sang nhà Lộ Dao.Lộ Dao thò đầu ra từ cửa sổ tầng hai, hỏi: “Chuyện gì đấy?”Dư Tú Lan vừa mắc cỡ vừa phấn khích nói: “Tôi muốn thuê Aspirin, muốn lên đường cái hóng gió.”Lộ Dao cũng đã đoán trước được hướng đi này rồi, lấy tiền của người già thế này ít nhiều cũng thấy hơi áy náy, nhưng không cho thuê thì cũng thấy đáng thương, cô do dự một hồi rồi đáp lại: “Qua ngay.”Dư Tú Lan có một cái điện thoại đời cũ, không thể quét mã, chỉ có thể ấn dấu vân tay.Làm xong thủ tục cho thuê, Dư Tú Lan móc một cái bọc ni lông màu đỏ trong túi áo ra, gỡ mấy lớp quấn lấy tiền cất bên trong ra đưa cho Lộ Dao một tờ có mệnh giá năm mươi đồng đồng hoa.Đây là lần đầu bà ấy thuê nên được giảm 50%, một tiếng hai mươi lăm đồng đồng hoa.Dư Tú Lan thấy hơi tiếc trong lòng, giảm giá thuê lần đầu chỉ có thể hưởng ưu đãi một lần, bà ấy không dám thuê quá lâu nên đã quyết định thuê một tiếng....Aspirin trở thành bí mật giữa Dư Tú Lan và Lộ Dao.Lúc ở kế bên nhà Lộ Dao, cứ dăm ba bữa Dư Tú Lan lại thuê Aspirin một lần.Lần nào cũng là xế chiều, trong nhà chẳng có ai, Dư Tú Lan như con cá ngoi lên mặt nước thay đổi không khí, bảo Aspirin đẩy bà ấy ra giữa ruộng hóng gió.Nhưng cuối cùng chuyện này vẫn không giấu được lâu, một tháng sau, Dư Tú Lan phải đến nhà người con trai khác.Hôm chuyển nhà, đứa con trai thứ hai của bà cụ Dư đến nhà Lộ Dao thuê Aspirin.Sau đó cứ cách một tuần, con trai của Dư Tú Lan sẽ đến thuê Aspirin một lần, mỗi lần hai tiếng.Cho thuê không lâu là có thể thấy được bà cụ Dư được Aspirin đẩy đi dạo trên đường cái.Aspirin mạnh hơn con người, có khi bà cụ muốn ra ruộng, không đẩy xe lăn xuống đó được thì Aspirin sẽ bồng bà cụ đi trên lối nhỏ.Dư Tú Lan ôm ghế đẩu gỗ trong tay, đến được ruộng rồi thì tìm một chỗ trống ngồi một lát, có khi còn có thể nhổ cỏ cho rau.Kinh doanh một tháng hơn, người dân ở thị trấn Đồng Hoa dần chấp nhận được sự tồn tại của việc cho thuê người máy, có khi sức người không đủ cũng sẽ cân nhắc đến việc thuê người máy ngắn hạn ở cửa hàng cho thuê người máy.Thời gian cứ lặng lẽ thoi đưa, chuyện làm ăn ở cửa hàng cho thuê người máy tựa như hoa màu trong ruộng, chậm rãi phát triển.Nhiều khi Lộ Dao cũng thấy lo, người trong thị trấn mặt trời mọc thì đi làm, mặt trời lặn thì nghỉ, ăn cơm toàn xem thời tiết và đất đai, hoàn toàn không nhìn ra có tín ngưỡng gì, mà họ cũng chẳng quan tâm đến tín ngưỡng.Một đêm nọ, Lộ Dao bị một tiếng rên rỉ đau đớn làm giật mình tỉnh giấc.Hình như âm thanh đó ở ngoài cửa, đêm càng tối nên tiếng càng lớn.Lộ Dao ngồi dậy, định bật đèn ra ngoài xem thử.Hệ thống hiện thực hóa ước mơ: [Cô đừng ra thì hơn.]Lộ Dao chậm rãi khoác quần áo: [Sao vậy?]Hệ thống hiện thực hóa ước mơ: [Đáng sợ lắm, thật đó.]Lộ Dao: [Cậu biết bên ngoài là ai à?]Hệ thống hiện thực hóa ước mơ: [... Ừm.]



Bạn cần đăng nhập để bình luận