Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 290 - Hai người họ gặp mặt nhau rồi! 3



Chương 290 - Hai người họ gặp mặt nhau rồi! 3




Hai người họ gặp mặt nhau rồi! 3
Lộ Dao không muốn sử dụng địa chỉ của khu phố thương mại để làm địa chỉ mua sắm trực tuyến, vốn cô định xây một cái kho nhỏ rồi thuê nhân viên quản lý kho, người này sẽ chuyên phụ trách kiểm kê, vận chuyển hàng hóa của khu phố thương mại.
Cơ Phi Mệnh tỏ ý rằng nhà họ rất rộng, bình thường trong nhà cũng chỉ có dì giúp việc, có thể gửi hàng hóa đến biệt thự của Cơ thị trước, sau đó lúc ông ta đi làm thì sẽ mang đến cửa hàng.
Lộ Dao hơi do dự: “Như vậy thì rất phiền ông.”
Cơ Phi Mệnh: “Chẳng phải tôi là nhân viên giao hàng sao, giao những món này với giao hàng hóa cũng không có gì khác nhau cả. Chẳng qua chỉ là mang từ nhà đến cửa hàng thôi, thêm vào đó có nhẫn không gian nên căn bản không cần tốn chút sức lực nào.”
Cơ Chỉ Tâm cũng nói: “Những lúc chú Mệnh không có thời gian thì tôi cũng có thể lái xe mang đến.”
Cơ Thanh Nghiên: “Gần đây tôi cũng đã dọn đến khu biệt thự đó, ngay bên cạnh chú Mệnh và anh Chỉ Tâm thôi. Lúc hai người họ không rảnh thì tôi cũng có thể mang đến. Dù sao cũng chỉ là giao hàng thông thường, hà cớ gì lại phải chuyển qua tay một người nữa chứ.”
Ngón tay Lộ Dao gõ nhẹ lên tay vịn: “Nếu mượn chỗ của mọi người làm kho thì không thể nhờ dì giúp việc phụ trách việc nhận hàng được. Tôi nhớ gia đình mọi người còn có một vị đầy tớ của Thần, gần đây còn đang ở thành phố Diêu Quang đúng không?
Cơ Phi Mệnh ngạc nhiên nhìn Lộ Dao: “Cô… đồng ý thuê hắn ta sao?”
Lộ Dao cười: “Chi là một nhân viên giao hàng thôi, tôi còn sợ hắn ta không ưng nữa là.”
Cơ Phi Mệnh: “Không, chắc chắn sẽ đồng ý mà, tôi sẽ gọi điện thoại cho hắn ta ngay.”
Lộ Dao ngăn sự kích động của Cơ Phi Mệnh lại: “Khoan hãy vội, đợi khi chúng ta bàn bạc chuyện này xong hết đã. Tôi sẽ dùng một nửa từ năm phần trăm phí vận chuyển thu của khách hàng để dùng làm tiền thuê kho. Nếu như Cơ Phi Thần đồng ý đến đây thì sẽ được nhận chính thức luôn. Công việc này khá nhẹ nhàng nên có thể tiền lương sẽ không bằng những nhân viên khác. Nếu hắn ta không đồng ý đến thì tôi sẽ tìm cách khác.”
Lần này không chỉ có Cơ Phi Mệnh mà ngay cả Cơ Chỉ Tâm và Cơ Thanh Nghiên cũng liên tục gật đầu bảo đảm chắc chắn Cơ Phi Thần sẽ đến.
Công việc và tiền lương đều không phải là thứ hắn ta quan tâm, quan trọng là người trẻ đang ở đây.
Ba người Cơ thị đồng loạt nảy lên một câu hỏi: Có phải bà chủ biết rõ điều này nên mới cố ý gọi Cơ Phi Thần đến không?
Cơ Phi Mệnh lập tức gọi điện thoại thông báo với Cơ Phi Thần, sau khi có được câu trả lời chắc chắn thì mới tiếp tục cuộc họp.
Lộ Dao: “Sau đây sẽ là một chuyện quan trọng hơn, tôi đang nghĩ nếu như đã có phương án “tiết kiệm” thì có phải cũng có thể tạo một “mã nguồn mở” hay không?”
Cho dù Lộ Dao chưa từng nói rõ những hạn chế của khu phố thương mại nhưng ít nhiều gì nhân viên cũng đã biết.
Lấy khế ước bảo mật nghiêm khắc ra làm ví dụ để đủ chứng minh khu phố thương mại hiện tại không phù hợp lộ diện trước mặt mọi người.
Những cửa hàng trong khu phố thương mại căn nào căn nấy đều sạch sẽ gọn gàng, nhưng nhìn từ đường chính vào thì con đường này trông vẫn rất cũ kỹ, không khác gì “mặc áo gấm đi đêm”, rất khó thực hiện ý nghĩa thật sự của “mã nguồn mở”.
Các nhân viên yên lặng nhìn nhau, sao đó ánh mắt họ đều đổ dồn về Lộ Dao đợi cô lên tiếng.
Lộ Dao liếc nhìn vài người đang ngồi ngay giữa, cuối cùng dừng lại ở chỗ Chung Liên Gia: “Nghe nói trong trò chơi này có người cày rank thuê đúng không? Những người có kỹ năng tốt rất dễ nhận công việc này, chính là giúp người khác lên được một đẳng cấp thì lấy bao nhiêu tiền ấy.”
Chung Liên Gia sững sờ nhìn Lộ Dao một lúc: “Đúng thật là có. Nhưng tôi không nhận cày rank thuê, rất tốn công.”
Anh ta cảm thấy dưỡng lão như giờ rất tốt nên không muốn liều mạng thêm nữa.
Lộ Dao: “Không phải bảo anh đi cày rank thuê. Ý của tôi là có cách nào để khách hàng của tiệm net nhận được những đơn hàng cày thuê thế này không? Dù sao thế giới giả tưởng mà, có ai biết người cày thuê đối diện có thân phận gì đâu chứ. Chỉ cần có đơn, hai bên tự thỏa thuận giá cả. Khách hàng tay làm hàm nhai, đến lúc đó họ muốn nạp tiền thế nào thì nạp, tôi không quan tâm.”
Cơ Chỉ Tâm: “Ý của bà chủ là để khách hàng tự đi kiếm tiền nạp vào sao? Đây là một cách không tồi đấy, hiệu quả có thể chậm một chút nhưng về lâu dài thì đây lại là cách giải quyết tốt nhất.”
Lộ Dao: “Ừm, nhưng tôi lại không biết rõ về thể thao điện tử, chuyện nhận đơn và nâng cao thực lực khách hàng thì vẫn nên để K Hoàng ra tay.”
Không chỉ bà chủ dùng đôi mắt chất chứa đầy ý cười nhìn sang mà ngay cả những người còn lại cũng nhìn Chung Liên Gia với ánh mắt sùng bái.



Bạn cần đăng nhập để bình luận