Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 932 -



Chương 932 -




Giờ hoạt động kết thúc, cai ngục đến điểm số.
Tù nhân như gia súc về chuồng, từng người trở về phòng giam bé nhỏ của riêng mình.
Trước khi tan ca tối, 0666 kiểm tra phòng qua camera như thường lệ.
Tối nay anh ta hơi mất tập trung vì đang đọc tới khúc đặc sắc của sách.
0666 hít sâu một hơi, chỉ muốn kết thúc công việc nhanh nhất có thể.
Mọi thứ ở nhà giam số năm đều bình thường, chỉ là có thêm vài tù nhân đang đọc sách thôi.
Nhà giam số bảy còn yên tĩnh hơn cả hôm qua.
0666 kiểm tra một vòng, những tên thường ngày luôn ồn ào kia vậy mà đều đang đọc sách.
0666 thấy hơi bất thường, bèn kiểm tra quỹ đạo hoạt động hôm nay của các tù nhân ở nhà giam số bảy, cuối cùng nhìn thấy Del và Carney rao bán sách với những người khác trong giờ “cơm tối”.
Thật ra nhà giam có rất nhiều quy định, theo lẽ thường thì sẽ không cho phép tù nhân sở hữu quá nhiều đồ dùng cá nhân.
Nhưng sách vở là sản phẩm cửa hàng ở khu tám bán ra, chính vì có tù nhân mua hàng, cửa hàng đó mới có thể tiếp tục tồn tại, vô hình trung cũng tạo ra thu nhập cho đảo Quán.
Cai ngục làm theo quy định trước đó, không tịch thu sách.
Không ngờ sách lại bắt đầu lưu thông trong nhà giam nhanh đến vậy, không biết có ảnh hưởng đến chuyện làm ăn của cửa hàng đó không nữa.
0666 nhớ hình như khu tám còn có một vài biện pháp chuyên dùng để hỗ trợ hạng mục tạo thu nhập này, rồi cũng dần thấy yên tâm.
Sách khác với những sản phẩm trước đây, nó không có tính nguy hiểm quá lớn.
0666 kéo suy nghĩ bay xa trở về, nhớ đến chương truyện vẫn chưa đọc xong bèn tăng tốc độ kiểm tra phòng.
...
Khu năm, phòng nghỉ của cai ngục.
Giờ “cơm tối” kết thúc, quầy bán đồ đóng sạp, cai ngục phụ trách quầy bán đồ cầm hai cuốn sách đi vào văn phòng.
Đồng nghiệp bên cạnh trông thấy, chọc ghẹo nói: “Đây là sách tù nhân đang đồn thổi à?”
Cai ngục phụ trách quầy bán đồ gật đầu: “Năm sáu chục nghìn tinh tệ một cuốn, mắc muốn chết. Tôi lật vài trang, không thấy chỗ nào đặc biệt.”
0599 ngẩng đầu lên: “Đem cho tôi xem thử?”
Một tập thơ, một tiểu thuyết.
0599 lật ra vài trang, anh ấy thấy cũng khá hay bèn ngước lên nói: “Cho tôi mượn đọc nhé, sáng mai trả anh.”
Cai ngục phụ trách quầy bán đồ không quan tâm: “Nghe nói có một đoạn clip rất ghê gớm về bà chủ của tiệm sách, chúng ta ai giữ nó vậy?”
Buổi trưa, đoạn clip Lộ Dao gỡ người máy trong tiệm nhanh chóng được tổ giám sát trích xuất ra, chuyền tay giữa các cai ngục với nhau.
0599 phát đoạn clip đã xem hơn trăm lần kia cho đồng nghiệp xem, không nhịn được nói: “Tôi đã điều tra thông tin của cô ấy, giá trị tinh thần bậc S, hơn nữa còn là một người nguyên sinh thuần túy.”
Mọi người đều biết “thuần túy” có ý gì.
“Thuần túy còn sót lại” vốn là một phần bị họ ruồng bỏ, giờ đây lại như trở thành phần ưu việt.
...
Khu bốn.
Vừa đến giờ tắt đèn, cả nhà giam như một lăng mộ cổ đại, tối đen im lìm, không có tiếng động gì.
Vài phút sau, tiếng cười điên dại không biết vang lên từ nhà giam nào, chốc lát lại có tiếng hát, tiếng khóc hòa lẫn vào nhau.
Trong một nhà giam tầng dưới cùng, tù nhân Trúc Duy ôm lấy cẳng chân người máy lạnh băng bằng cả hai tay, mặt nạ sắt thép tựa lên bức tường lạnh lẽo y hệt, ngẩng đầu ngóng nhìn vệ tinh nhân tạo bên ngoài cửa thông gió, tuyệt vọng sâu sắc hơn cả ánh sáng tỏa ra từ vệ tinh nhân tạo.
...
Bước chân của màn đêm xa dần, bình minh chậm rãi đến.
Buổi sáng ở khu bốn còn ngột ngạt hơn chiều hôm, cai ngục điểm danh, tù nhân phải tiếp nhận thẩm vấn tinh thần tiến lên một bước, đứng thành một hàng theo cai ngục đi đến phi thuyền.
Trúc Duy thế mà cũng có trong danh sách.
Rõ ràng là cô ấy không khai ra gì cả.
Nhưng không biết tại sao, cứ cách mười sáu ngày, cô ấy vẫn phải tiếp nhận thẩm vấn tinh thần.
Phi thuyền ra khỏi khu bốn, quẹo trái quẹo phải, băng qua vùng trời khu tám, chậm rãi bay đến khu bảy.
Tù nhân ngồi trong phi thuyền như trông thấy đồ chơi mới lạ, bắt đầu thì thầm to nhỏ.
Trúc Duy không phản ứng gì với chuyện này, tập trung nhìn đăm đăm về phía trước, va vào ánh mắt của cai ngục lại từ từ nhìn sang chỗ khác.
...
Phố sách, Tiệm sách Lộ Dao.
Lộ Dao lại bận cả đêm, cũng đã chuẩn bị kịp sách mới phải lên kệ trước khi trời sáng.
Khinh khí cầu và banner quảng cáo mới đã được thả bay rồi, ngay lúc phi thuyền của khu bốn bay qua bầu trời.
Lộ Dao dừng chân ngắm cả buổi, rồi quay người nốc ba chai dược phẩm phục hồi và một bình mật ong.
“Hôm nay cũng là một ngày tràn đầy sức sống!”
Hệ thống hiện thực hóa ước mơ: [... Cô thư giãn chút đi, sắp uống thành dược nhân rồi.]



Bạn cần đăng nhập để bình luận