Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 118 - “Có tiền là được.” 4



Chương 118 - “Có tiền là được.” 4




“Có tiền là được.” 4
Cơ Phi Dung đè cô ấy lại: “Đây coi như là khu nghỉ dưỡng bí mật của tôi, e là sau này tôi sẽ đến thường xuyên. Đi một mình chẳng thú vị gì, cô đi cùng chơi với tôi.”
Giám đốc Cơ cũng đã nói vậy rồi, Chung Mạn không tiện từ chối nữa.
Sau này về lại thành phố Thiên Cơ, Chung Mạn dùng tài khoản của mình đăng nhập vào app Khu phố thương mại, sau khi thấy phí tháng thấp nhất là một triệu thì hít ngược vào một ngụm khí lạnh.
Lại một lần nữa cô ấy nhận ra trọn vẹn rằng bà chủ nhà mình thật sự là phú bà trong các phú bà, bà chủ trẻ tuổi kia cũng không phải người tầm thường.
--
Phó Trì dẫn hai người bạn đi dạo một vòng rạp chiếu phim, rồi cho họ tham quan phòng sưu tầm của Lộ Dao.
Đồ gốm, gấm vóc, hàng thêu dệt, trang sức tóc, nghiên mực, bút lông, thư họa, thậm chí còn có cả một căn phòng riêng, dùng người nộm và lắp kính chân không cất giữ cẩn thận mấy bộ giá y, Phùng Hưởng và Đỗ Minh Diễm ngắm nhìn đến bỏng mắt không thôi.
Chờ đến khi cuối cùng hai người cũng bình tĩnh lại, Phó Trì dẫn họ đến khách sạn gặp Lộ Dao.
Lúc này đã có rất nhiều khách VIP rời đi, chỉ còn lại Cơ Phi Thần vẫn đang ở cạnh tủ lạnh trong nhà bếp canh chừng Bất Độc, Cơ Phi Dung dẫn Chung Mạn đến cửa hàng Lông Xù kế bên.
Ngày mai họ về Thiên Cơ, dĩ nhiên phải nắm bắt thời gian chơi thỏa thích một chuyến.
Chung Mạn đã ăn cơm trưa ở của hàng Lông Xù nhưng vẫn chưa đến phòng câu cá trên mặt biển, lên đó thả lỏng ngắm biển là tuyệt nhất.
Lộ Dao vốn thấy mặt trời sắp xuống núi rồi, không còn nóng thế nữa nên định quay lại núi một lần, tiếp tục đào rãnh chôn ống nước.
Phó Trì đẩy cửa vào, chỉ vào Phùng Hưởng và Đỗ Minh Diễm giới thiệu: “Bà chủ, hai người này là bạn mà tôi nhắc với cô.”
Lộ Dao bỏ công cụ trong tay xuống, bắt tay với từng người: “Cô Đỗ, đạo diễn Phùng.”
Nhìn gần, Lộ Dao còn trẻ hơn lúc họ gặp ở đầu cầu thang.
Đỗ Minh Diễm khá ngạc nhiên: “Chào cô, bà... Bà chủ Lộ.”
Lộ Dao cười: “Không cần khách sáo vậy đâu, gọi tôi Lộ Dao được rồi.”
Cô gái trẻ thế này, nếu là diễn viên, đa số đều dè dặt ngại ngùng trước mặt Phùng Hưởng.
Phùng Hưởng tự tin biết nhìn người, nhưng cô gái trước mắt mặt mũi sáng sủa, diện mạo dịu dàng, thật sự không giống một người sở hữu cả con phố kỳ lạ.
Nghĩ đến rạp chiếu phim kia, ông ta hạ thấp mình: “Cô Lộ.”
Lần đầu gặp mặt còn không chung nghề, thật ra hơi khó để nói chuyện với nhau.
Nhất là Phùng Hưởng bình thường là đạo diễn, quen được tâng bốc, trước mặt Lộ Dao hơi không mở lời được.
Đỗ Minh Diễm bên cạnh lại ung dung hơn nhiều, cô ấy đánh giá một vòng thiết kế khách sạn: “Bố trí nơi này thật độc đáo, tách trà bàn trà và bình phong nhỏ nhắn cực kỳ đáng yêu.”
Lộ Dao: “Bình phong và tách trà là tôi vẽ bản thiết kế, mời thợ bên rạp chiếu phim làm đó, thật sự cũng rất đúng ý tôi.”
Vừa nghe là đồ gốm và bình phong đến từ triều Đại Vũ, Phùng Hưởng cũng không đứng yên được nữa mà thò người ra nhìn.
Phó Trì từng nói, mấy đồ gốm bên rạp chiếu phim chỉ có thể giữ lại trong rạp chiếu phim, chỉ có bà chủ có thể di chuyển đến nơi khác.
Người bình thường như họ đây sẽ bị “cửa” chặn lại.
Cửa của nhà bếp nhỏ được đẩy ra từ bên trong, Diên Vĩ thò đầu ra: “Lộ Dao, không phải cô muốn đi lấp ống nước sao? Sao còn chưa đi?”
Lộ Dao cúi người xuống: “Chờ lát rồi đi.”
Ba người tí hon đội mũ, trong tay bưng một nồi sữa mini màu vàng nhạt, còn có mùi thơm mang tính kích thích từ trong nồi bay ra.
Đỗ Minh Diễm ngạc nhiên nhìn Diên Vĩ, lại ngẩng đầu nhìn Lộ Dao.
Cả người Phùng Hưởng đã cứng đờ.
Lộ Dao đã quen với tình cảnh này, không chê phiền giải thích: “Tình huống của khách sạn giống với rạp chiếu phim, khách hàng bên này đều là khách người tí hon.”
Giờ Đỗ Minh Diễm mới tập trung quan sát bố trí trong khách sạn, bỗng dưng tỉnh ngộ: “Hóa ra là vậy.”
Diên Vĩ ngẩng đầu: “Lộ Dao, tôi đã nấu một nồi canh cỏ vetiver rồi, cô có muốn nếm thử trước không?”
Lộ Dao cười: “Đương nhiên là được rồi.”
Diên Vĩ quay về nhà bếp, lấy ra một cái bát nhỏ và một khay ăn, một nồi canh đổ ra bốn bát, cẩn thận từng li từng tí bưng ra.
Lộ Dao một bát, Phó Trì một bát, hai vị khách hàng mỗi người một bát.
Đỗ Minh Diễm và Phùng Hưởng ngạc nhiên, không ngờ cả họ cũng có phần.
Lộ Dao giơ hai ngón tay ra, nhẹ nhàng cầm bát nhỏ lên, một ngụm đổ hết vào miệng.
Mùi của cỏ Vetiver vô cùng độc đáo, uống vào lại không có vị lạ rõ, nấu chung với rau cải và thịt băm, mùi vị tươi mới.
Lộ Dao để bát xuống: “Rất ngon.”
Ba người còn lại cũng học theo, chủ yếu là bầu không khí trong khách sạn quá dễ lây lan, vô thức bị dẫn đường.
Thật sự thì một giọt chỉ có thể nếm được vị, nhưng vị và số lượng không quan trọng.



Bạn cần đăng nhập để bình luận