Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 731 - Thành phố Tam Hoa 4



Chương 731 - Thành phố Tam Hoa 4




Thành phố Tam Hoa 4
Ăn cơm xong, Lộ Dao đã ở lại trung tâm bổ túc quá lâu nên bị khách sạn suối nước nóng hối, hơn nữa còn là cuộc gọi video từ Hắc Thứ và Viên Thịt Bò đáng yêu.
Lộ Dao cúp máy xong đứng dậy đi ra ngoài ngay.
Trước khi rời khỏi trung tâm bổ túc, cô đến xem chậu cây ở góc quầy bán đồ ăn vặt một cái.
Nó vẫn là một mảnh trơ trọi, không có gì mọc lên hết.
Lộ Dao thò tay sờ đất trong chậu, thì thầm nói: “Chờ lâu nhất là năm mươi năm, nếu mày vẫn không nảy mầm thì tao làm một cơ thể cho mày. Tao đã đặt hạt giống cho mày sẵn rồi.”
...
Buổi tối ngày sự kiện, thế giới mà thành phố Tam Hoa trú ngụ, vô số người bình thường tan làm về nơi ở, mở kiện hàng đặc biệt được gửi từ trung tâm bổ túc trẻ em.
Sau khi thuận lợi ly hôn với cha Hồ xong, con trai thì tự nguyện ở lại thành phố Tam Hoa, Trần Tĩnh đã chuyển sang một thành phố khác, tìm lại một công việc khác, chín giờ sáng vào làm năm giờ chiều tan ca, cuộc sống vừa giản đơn vừa bình yên.
Có lẽ là do đã từng tham gia bổ túc trẻ em nên Trần Tĩnh không bị làn sóng siêu năng lực suy thoái ảnh hưởng lớn lắm.
Cấp năng lực của bà ta vẫn duy trì tại cấp A đáng sợ.
Để trách việc Hồ Tiêu gặp bà ta sẽ bực bội nên Trần Tĩnh làm việc tại một thành phố cũng xa thành phố Tam Hoa.
Có điều lúc này Trần Tĩnh biết được trung tâm có sự kiện nhờ trạng thái hoạt động của trung tâm bổ túc trẻ em mà mình theo dõi trên mạng, bà ta đã đặt hộp bánh dành riêng cho học sinh bổ túc với tốc độ ánh sáng.
Trần Tĩnh đặt rất sớm, hai hôm trước kiện hàng đã gửi đi, hôm nay vừa hay tan làm về là nhận được.
Trần Tĩnh về đến nhà, thay đồ mặc ở nhà cho thoải mái rồi rửa mặt rửa tay, xong xuôi hết mới ngồi xuống cẩn thận mở kiện hàng ra.
Trong thùng giấy chỉ có một hộp bánh trong suốt to bằng bàn tay đựng một chiếc bánh hình trái tim màu vàng nhạt, Trần Tĩnh lấy bánh ra, cầm trên tay đánh giá, thấy hơi căng thẳng.
Bà ta không biết trong chiếc bánh này chứa đựng ký ức gì về mình.
Cắn một miếng, cảm giác vừa mềm mại vừa ấm áp lan ra từ đầu lưỡi, dần dần chảy vào tim.
Trần Tĩnh trông thấy Hồ Tiêu hồi nhỏ, lần đầu tiên cậu bập bẹ gọi tiếng mẹ.
Trần Tĩnh còn thấy Lộ Dao, đó là ký ức lúc bổ túc. Lộ Dao làm mẹ của bà ta, sống lại thời nhỏ và thời trẻ với bà ta lần nữa, tái tạo lại hy vọng cuộc sống của bà ta.
Trần Tĩnh ăn hết chiếc bánh rồi giơ tay lau má, nước mắt không biết đã chảy ra từ bao giờ.
Thật ra có một khoảng thời gian sau khi kết thúc bổ túc, Trần Tĩnh hơi không phân biệt được ký ức hồi nhỏ và ký ức lúc bổ túc. Trên mạng cũng có rất nhiều thảo luận nói về việc bổ túc của trung tâm bổ túc trẻ em có phải thật hay không.
Chẳng còn gì để nghi ngờ, bổ túc trẻ em không phải ảo tưởng của họ, đó chính là trải nghiệm từng tồn tại thật sự. Nó là một lần bù đắp của bản thân sau khi trưởng thành dành cho chính mình của tháng ngày không thể bình yên lớn lên ấy.
Bổ túc trẻ em danh bất hư truyền, chỉ là những lần bổ túc lặp đi lặp lại nhưng trải nghiệm bổ túc cũng đang hết lần này đến lần khác sửa lại những vấn đề mà họ lúc nhỏ không thể xử lý thỏa đáng, mãi cho đến cuối, khi họ có thể tự mình bước ra khỏi cảnh khốn cùng, ngay sau đó sức mạnh này lần nữa đẩy họ xông về tương lai mà họ hằng ao ước.
Trần Tĩnh bình tĩnh tựa vào sô pha, lặng lẽ nhớ lại, cảm xúc trở nên yên bình không gì bằng, rồi bỗng dưng bà ta ngồi bật dậy, hừng hực khí thế gọi điện thoại cho lãnh đạo xin nghỉ.
Mười giờ tối, trước khi chính thức lên máy bay, Trần Tĩnh gom can đảm liên lạc cho Hồ Tiêu.
“Sáng mẹ sẽ đến thành phố Tam Hoa, con... Có thể đến sân bay đón mẹ không?”
Hồ Tiêu đã tan làm, giờ đang chơi bản đồ kho báu thi đấu với đồng nghiệp ở khu chung cư, rất bất ngờ khi nhận được cuộc gọi của bà ta: “Qua có việc à?”
Trần Tĩnh: “À thì... Chẳng phải là phải đích thân đến trung tâm mới lấy được bản đồ kho báu sao? Mẹ muốn đến thăm Lộ Dao, tiện thể... Thăm con.”
Hồ Tiêu: “... Được rồi.”
Hồ Tiêu vẫn không thể hoàn toàn mở lòng với mẹ, nhưng cũng không thể ruồng bỏ bà ta hoàn toàn. Có lẽ mỗi người có hướng đi riêng, thỉnh thoảng liên lạc như cậu và bà ta hiện tại mới chính là sự hòa giải tốt nhất.



Bạn cần đăng nhập để bình luận