Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 682 - “Cặp chân ngắn ngủn đó còn không với tới bàn đạp nữa là.” 4



Chương 682 - “Cặp chân ngắn ngủn đó còn không với tới bàn đạp nữa là.” 4




“Cặp chân ngắn ngủn đó còn không với tới bàn đạp nữa là.” 4
Qua được một lúc bốn người họ mới dần bình tĩnh lại, bốn người chia nhau một hộp cơm thịt kho tàu, sau đó lại thử sang hộp mì ý kia, đồ ăn còn dư thì dùng túi đựng lại, để dành sáng mai ăn tiếp.
Vào lúc khó khăn nhất ngay cả gạo chưa nấu họ còn ăn được, còn mỳ thì cứ bỏ vào miệng không cần biết sống hay chín nên họ hoàn toàn không quan tâm đến việc đồ ăn sáng có nóng không, có dính lại thành một tảng lớn không.
Khương Nghệ Phỉ cẩn thận đóng hộp mì ý và sandwich lại: “Nhưng tiếc là hạn sử dụng chỉ có bảy ngày, nếu không thì thật sự không nỡ ăn một ngày hai hộp như vậy đâu.”
Chu Minh Dương: “Tôi thật sự không nghĩ ra rốt cuộc họ có lai lịch thế nào.”
Tống Húc đáp: “Cũng giống như sự việc bệnh dịch zombie bùng phát vậy, không hề có lý do gì cả.”
Đường An Kỳ: “Chúng ta chỉ có thể chắc chắn một điều – Nhất định đừng đụng vào cửa hàng dịch vụ chạy vặt.”
-------
Lộ Dao bước ra khỏi căn nhà bên cạnh, quay về cửa hàng, Đinh Tình, Harold, Lục Minh Tiêu và Bất Độc đều đang ngồi trong phòng khách.
Cửa nhà Đinh Tình vẫn chưa thay, sáng sớm hôm nay cô ấy đã tìm được vật liệu và chuyển vào rồi, nhưng nhanh nhất cũng phải ngày mai mới có thể lắp được.
Cô ấy vẫn phải ở lại cửa hàng thêm một đêm.
Lục Minh Tiêu cũng muốn ở lại cửa hàng.
Vốn Harold muốn về tiệm nail nhưng Bất Độc vẫn ngồi lỳ không chịu về nên hắn cũng phải ở lại đây.
Lộ Dao đóng cửa lại, thuận miệng hỏi: “Sao thế?”
Bất Độc ngẩng đầu lên nhìn Lộ Dao: “Mẹ ơi…”
Lộ Dao bước đến ngồi xuống cạnh Bất Độc: “Hôm qua Tiểu Cơ nói với mẹ là đã tìm được vài trường mẫu giáo rồi. Mẹ định sau khi chuẩn bị xong hoạt động Trung thu thì sẽ đích thân đưa con đến đó để học, đến lúc đó con hãy chọn ra ngôi trường mà mình thích nhé.”
Bất Độc cúi đầu xuống bóp chặt ngón tay mình, trông không cam tâm lắm.
Lộ Dao giả vờ như không thấy, tiếp tục nói: “Con muốn trở thành nhân viên chạy vặt thì chỉ có khoảng mười ngày trước Trung thu cho đến Trung thu thôi, còn phải tham gia huấn luyện thêm một ngày, trên cơ bản thì không có cảm giác trải nghiệm gì cả.”
Bất Độc lập tức ngẩng đầu lên: “Không sao, con không quan tâm đến chuyện đó!”
Lộ Dao gật đầu: “Được rồi, vậy ngày mai con hãy đi theo Harold đi.”
Harold không hề ngạc nhiên khi Lộ Dao đồng ý với Bất Độc, nhưng vẫn nói thật: “Đôi chân ngắn của cậu không ổn thật mà.”
Bất Độc: “…”
Lộ Dao còn giúp cậu nghĩ cách nữa: “Thử ván trượt xem sao?”
Mắt Bất Độc sáng rực lên.
Năm ngoái, cậu trốn khỏi Cơ Phi Mệnh để một mình đến thành phố Dao Quang, cậu chỉ dùng chân trần và xe trượt tuyết thôi mà đã đi được gần trăm kilomet, nếu đổi lại thành ván trượt bình thường thì có lẽ cũng không khó khăn gì đâu.
Kế hoạch giới hạn nhân viên chạy vặt người trẻ trong dịp Trung thu đã được thành lập.
Nhân viên của cửa hàng chỉ có Đinh Tình nghi ngờ, nhưng cô ấy cũng không hỏi gì nhiều.
Lộ Dao cho rằng chuyện này đã được giải quyết xong nên đã thúc giục Bất Độc về khách sạn suối nước nóng nghỉ ngơi, còn Harold cũng đã quay về tiệm nail.
Đinh Tình phải ở lại cửa hàng thêm một đêm nữa, Lộ Dao cũng ở lại đây luôn.
Lộ Dao tắm rửa xong bước ra thì nhận được tin nhắn của nhân viên tiệm internet.
Ma Tôn trẻ tuổi của đại lục Phù Thế đã đến cửa hàng, còn nói là muốn gặp cô.
Sau khi trận đại chiến giết Thần kết thúc không bao lâu thì Ma Bảo đã kế nhiệm vị trí Ma Tôn.
Trừ lần cậu nhóc đích thân đến đưa Lộ Dao về Ma cung Thiên Uyên để nhận di vật của Trạch Duyên ra thì sau đó cậu nhóc cũng thường xuyên đến, có lúc đến để thăm Lộ Dao, có lúc chỉ đơn giản là đến để lên mạng mà thôi.
Lộ Dao cho rằng Ma Bảo đến thăm mình nên đã báo với Đinh Tình và Lục Minh Tiêu một tiếng rồi khoác áo lên vội vàng ra ngoài.
Núi Bất Tiên, Quán Internet Cafe vượt thời không Lộ Dao.
Phòng nghỉ của nhân viên.
Lộ Dao vòng ra sau quầy bar, đẩy cửa bước vào.
Ma Tôn trẻ tuổi mặc một chiếc khoác dài đen thêu hoa văn vàng sẫm, mái tóc đen, đôi mắt đỏ, tuy tuổi còn nhỏ nhưng lại bình tĩnh ngồi trên sofa, khí thế ngút trời.
Lộ Dao quan sát Ma Bảo thật kỹ rồi ngồi xuống bên cạnh cậu nhóc: “Gần đây bận lắm sao? Sao lại gầy đi thế?”
Ma Bảo lên làm Ma Tôn, thân tín bên cạnh cậu nhóc vẫn là Toàn Phong.
Toàn Phong nghe Lộ Dao hỏi thế cũng không kìm lòng được gật đầu.
Ma Tôn đời trước vừa tử trận, Ma Tôn kế nhiệm vừa mới trưởng thành, kế vị không được bao lâu thì đã bắt đầu giở tính bướng bỉnh, điên cuồng lao đầu vào công việc, không nghe ai khuyên ngăn, khiến Ma quan phụ tá và các cận thần đau đầu, xót xa.
Ma Bảo đưa tay lên sờ mặt mình rồi lắc đầu: “Không có gì đâu, chẳng qua chỉ là một số việc vụn vặt, không phí sức gì cả.”
Lộ Dao: “Vậy thì cũng phải ăn uống đàng hoàng, kết hợp việc ăn uống và nghỉ ngơi.”
Ma Bảo gật đầu cho có lệ, nói thẳng ra mục đích mình đến đây vào ngày hôm nay: “Hôm trước sẻ tinh trông coi tiệm nét đã nói vài chuyện với bổn tôn.”
Lộ Dao nghe xong lời này thì bắt đầu thấy đau đầu.
Tên Chiếu Dạ kia, đúng là không biết giữ mồm giữ miệng mà.
Lộ Dao đưa tay lên lay lay tóc mình, nụ cười trông vui mừng hơn hẳn: “Không ngờ quan hệ của hai người lại tốt như thế.”
Hai tay Ma Bảo vẫn đặt trên đầu gối: “Bổn tôn nghe nói ngươi đã mở một cửa hàng mới, Chiếu Dạ và nhóc ma long ở đây cũng đã được phái sang đó để làm việc hết rồi.”
Dường như cậu nhóc biết Lộ Dao sẽ không dễ dàng đồng ý với mình nên Ma Bảo đã nhanh chóng chặn lời Lộ Dao trước khi cô kịp lên tiếng: “Bổn tôn cũng muốn đến cửa hàng đó làm việc.”



Bạn cần đăng nhập để bình luận