Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 1111 -



Chương 1111 -



Câu nói này không được bình thường cho lắm, ngón tay Lộ Dao móc lấy cái viền của cái đầu điện tử lúc nãy: “Còn anh thì sao?”Lục Minh Tiêu không trả lời, quay người ngồi xuống bên cạnh cơ thể người máy đã không còn kí chủ, bóng dáng dần trở nên trong suốt.Anh biến mất rất nhanh, đồng thời cơ thể người máy đang nằm dưới đất cũng từ từ đứng dậy, lắc lắc cái đầu không mấy linh hoạt của mình rồi đột nhiên nhìn lên Lộ Dao.Lộ Dao cũng cúi người đưa tay ra, hỏi: “Lục Minh Tiêu?”Lục Minh Tiêu cướp mất cơ thể người máy của cai ngục, dùng không được thoải mái lắm nhưng trước mắt anh không còn lựa chọn nào khác.Anh nắm lấy bàn tay đang chìa ra với mình, ngẩng đầu muốn cười đáp lại nhưng lại phát hiện mình không thể thể hiện cảm xúc được nữa, tay mình cũng không cảm nhận được độ ấm và sự tồn tại của bàn tay ấy, lòng cảm thấy buồn bực không vui.“Thời gian không còn nhiều nữa, tôi canh ở đây, em và Harold đi nhanh về nhanh.”Khu một không thể nào xâm nhập được lại bị Lục Minh Tiêu tiếp quản như thế đấy, Lộ Dao sững sờ, cô hiểu rõ được vấn đề, không suy nghĩ thêm về nó nữa, trước mắt thứ quan trọng nhất chính là nhiệm vụ.Cô cất phần não điện tử của cai ngục vào, đồng thời cũng cất cả người máy dọn dẹp mini đang trong trạng thái ngủ say vào kho hàng cá nhân của mình.Harold cũng không ngờ vấn đề lại được giải quyết theo hướng này, nhưng cậu vẫn cố gắng khống chế cảm xúc của mình, không hề lộ ra chút gì gọi là kinh ngạc cả, vẫn kiêu ngạo bình tĩnh mở cánh cửa không gian thông đến nơi sâu nhất của nhà giam này.Cuối cùng hệ thống hiện thực hóa ước mơ cũng hoàn hồn lại, không kìm nén được sự kinh ngạc phải lẩm bẩm trong đầu Lộ Dao: “Anh ấy trở nên thông minh hơn rồi.”Lộ Dao hỏi lại: “Hả? Cậu nói ai cơ?”Hệ thống hiện thực hóa ước mơ: “Lục Minh Tiêu đấy.”Lộ Dao: “… Cậu cảm thấy trước đây anh ấy không thông minh sao?”Hệ thống hiện thực hóa ước mơ nhận ra mình lỡ lời rồi, lúc này nhanh trí, cẩn thận bổ sung thêm một câu: “Thì… Dù sao cũng không thông minh bằng cô.”Lộ Dao không nhịn được bật cười.Harold đi phía trước, sau khi cửa đóng lại, cậu đứng trong bóng tối mờ mịt, đột nhiên lại nghe thấy giọng cười phát ra từ phía sau nên cảm thấy hơi lạ: “Có chuyện gì thế?”Lộ Dao: “Không có gì. Do ở đây lạnh quá thôi.”Harold nắm lấy tay Lộ Dao, đưa cô đi về phía trước: “Hình như tầng này chỉ có một tù nhân thôi thì phải, người này mạnh hơn tất cả tù nhân trên kia, để tôi đưa cô đi.”Ở nơi sâu thẳm trong nhà giam này lại chỉ có một phòng giam.Tù nhân bị nhốt trong này chính là khách hàng duy nhất trong chuyến đi này của họ.Dưới sự che giấu của bóng đen, một người một rồng nhẹ nhàng bước đi, tiến về phía sâu thẳm nhất, tối tăm nhất của nơi này.Cuối hành lang, trên cánh cửa gỉ sét loang lổ là tầng tầng lớp lớp các sợi dây xích được bao quanh với tinh thần lực đang quấn quanh.Harold đưa tay ra chạm vào nó, dòng điện màu bạc mảnh như chùm rễ cây tóe ra những đốm lửa nhỏ như pháo hoa đốt cháy lớp da của cậu.Lớp vảy rồng cứng cáp không gì sánh được, một lát sau họ ngửi thấy một khét thoang thoảng trong không khí.Harold rút tay về, chà sát phần da đã bị cháy đen trên ngón tay, phấn khích nói: “Nơi này thú vị đấy.”Phương pháp phòng ngự có thể làm tổn thương được vảy rồng cũng đã đủ chứng minh tù nhân đang bị nhốt bên trong rất hung tàn.Lộ Dao đưa tay ra, ra lệnh cho bóng đen che lấp đi sợi xích trên cửa, mãi cho đến khi ánh sáng yếu ớt lóe trên sợi xích bị nuốt chửng hoàn toàn.“Cạch” một tiếng, Harold đẩy cả bức tường ra.Dây xích, đâu đâu cũng là dây xích.Căn phòng không to lắm, nhưng lại có rất nhiều dây xích với đủ các hình dáng kỳ lạ, rất rắc rối, phức tạp, cứ như bị lạc vào một cái hang rắn vậy.Harold nhắm mắt lại, nhắc nhở Lộ Dao: “Không đúng, nhìn chằm chằm vào những thứ đó qua lâu sẽ khiến chúng ta nảy sinh ảo giác.”Lộ Dao đưa tay nắm lấy cổ tay Harold, dắt cậu tiến về phía trước: “Anh đừng mở mắt ra.”Lộ Dao cố gắng tập trung, điều khiển bóng đen dưới chân đi trước mở đường.Bóng đen hình cầu đầy gai góc tiến thẳng qua đó, những sợi dây xích nằm rải rác dưới đất như có ý thức, tự động tránh ra, lộ ra một chiếc hộp dài màu sơn mài nằm lơ lửng giữa không trung.Lộ Dao thấy chiếc hộp đó trông rất quen mắt.Cô còn chưa kịp đến gần thì toàn bộ dây xích chiếm đóng trong phòng đều rút lại hết, tập trung lại xung quanh chiếc hộp dài đó.



Bạn cần đăng nhập để bình luận