Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 335 - Mạnh nhất tam giới, mong được thua một lần 3



Chương 335 - Mạnh nhất tam giới, mong được thua một lần 3




Mạnh nhất tam giới, mong được thua một lần 3
Bánh cá nướng mà vị khách trẻ tuổi kia nhận được có hình dáng khá mới lạ. Hắn cúi đầu cắn một miếng, thấy vừa ngọt vừa mềm, ở giữa còn có nhân nữa nhưng lại không giống nhân trong món ngọt bình thường ở cửa hàng.
Nhân cái bánh này màu đỏ, vị chua chua ngọt ngọt, lại hơi trong suốt và thơm mùi trái cây thoang thoảng nữa.
"Bánh nướng này ăn ngon quá, cho ta thêm hai cái nữa."
Hùng Bình Bình lại nhanh nhẹn đổ bột vào khuôn: "Có ngay."
Sau khi khai trưởng, sạp hàng ăn nhỏ của Hùng Bình Bình càng ngày càng đắt khách.
Mặc dù giá cả đồ ăn cô bé làm hơi đắt hơn các quán khác trên đường một chút nhưng chỉ cần là người đã từng ăn thử một lần thì chắc chắn sẽ mua thêm món khác mang về.
Thỉnh thoảng gặp tu sĩ mặc đạo bào, Hùng Bình Bình còn đưa hạt giống bồ công anh cho bọn họ nữa.
Tạ Tử Lê ngồi ở quán trà ven đường chờ sư huynh sư tỷ làm xong việc đến tìm mình.
Thiếu niên mặc một bộ đồ màu xanh, dáng vẻ tuấn tú nhưng trong mắt lại đong đầy muộn phiền, thành ra trông khá chán nản mất tinh thần.
Bạch Tịch và Chung Tịnh Lan xách theo một túi đồ ăn nhỏ từ cây hoàng mộc ở góc đường về.
Tới chiếc bàn nhỏ ngoài quán trà, Chung Tịnh Lan đặt bánh cá nướng vừa mua vào tay Tạ Tử Lê: "Có một sạp hàng ăn vặt nhỏ mới mở dưới tán cây hoàng mộc. Thấy nhiều người xếp hàng nên ta và Bạch sư huynh cũng xếp theo mua mấy món lát nữa mang về cho các sư đệ sư muội. Đệ nếm thử trước đi."
Tạ Tử Lê cầm bánh nướng bọc trong túi giấy dầu lên nhưng không ăn ngay mà đứng lên: "Sư huynh sư tỷ đã xong việc rồi phải không? Chúng ta về thôi."
Chung Tịnh Lan: "Tử Lê, gần đây đệ sao vậy? Sao lúc nào cũng vội vàng thế?"
Tạ Tử Lê ngồi về ghế: "Không có gì."
Bạch Tịch rót một ly trà rồi lại mở túi chân gà ra: "Mệt chết đi được, chúng ta ăn xong rồi về."
Tạ Tử Lê cố nén sự sốt ruột trong lòng ngồi ăn với sư huynh sư tỷ.
Bạch Tịch và Chung Tịnh Lan nếm hết bốn món vừa mua một lần. Sau đó Chung Tịnh Lan đứng lên nói: "Ta đi mua thêm một ít nữa. Chút xíu đồ vừa mua kia không đủ chia cho mà xem."
Tầm mười lăm phút sau, Chung Tịnh Lan trở lại quán trà với đôi tay trống trơn: "Bán hết mất rồi, lúc ta tới chẳng còn ai ở đó nữa. Ông cụ bán hoành thánh bên cạnh nói sạp nhỏ kia làm ăn khấm khá lắm. Người vừa ăn thử xong quay lại tìm đều không mua được nữa."
Bạch Tịch: "Đồ ăn rất đẹp mắt, hương vị cũng ngon nên người ta tranh nhau mua cũng rất bình thường."
Chung Tịnh Lan: "Sư huynh, chẳng phải bà chủ nhỏ còn đưa cho huynh một hạt giống à? Lấy ra xem thử đi."
Tạ Tử Lê cụp mắt ngồi nhai bánh cá như nhai đèn cầy, hoàn toàn không có tâm trạng nói chuyện.
Bạch Tịch lấy hạt giống bồ công anh từ túi càn khôn ra rồi nhẹ nhàng rót chút ít linh lực nhỏ vào đó.
Hạt giống nổ tung. Một màn nước lớn bằng chiếc khăn tay mở ra ngay giữa bàn.
Trong một cái động ở gốc bồ đề núi Bất Tiên có một cửa hàng kỳ lạ tên là "Quán Internet Cafe vượt thời không Lộ Dao".
Mấy ngày gần đây có một vị khách tới quán tự xưng mình là người mạnh nhất tam giới, tâm nguyện duy nhất trong cuộc đời này là "được thua một lần".
Yêu tộc và Ma tộc tới khiêu chiến đều thua cụp đuôi bỏ chạy.
Thế nên bây giờ quán Internet Cafe gửi lời cầu viện tu chân giới.
Nếu thành công thì quán sẽ tặng người thắng một món quà hậu hĩnh. Linh thạch, linh dược, pháp khí,... được chọn thoải mái.
...
Hình ảnh trong màn nước rất mang tính kích động người xem. Câu "mạnh nhất tam giới" kia đã đủ khiến người người cáu tiết rồi, sau đó lại còn có hình ảnh linh thạch chất cao thành núi, vô số đan dược và pháp khí cấp Thiên đầy ứ mê hoặc người xem động lòng nữa.
Chung Tịnh Lan: "Dám tự xưng là người mạnh nhất tam giới ư? Thật ngông cuồng."
Bạch Tịch xoa cằm: "Chuyện kỳ lạ như vậy ta sợ có bẫy."
Tạ Tử Lê nhìn màn nước chằm chằm. Vừa rồi hắn nhìn thấy bóng dáng ai như Giảo Nương thoáng qua trong đó, thế nên hắn muốn mở màn nước lại xem lần nữa.
Nhưng hạt giống bồ công anh khác với Lưu Ảnh ngọc phù. Sau khi để lại những thông tin quan trọng, màn nước hóa thành vũng nước văng đầy bàn.
Tạ Tử Lê cầm kiếm đứng dậy: "Sư huynh sư tỷ, Tử Lê có chuyện quan trọng xin đi trước một chuyến."
Chắc chắn Giảo Nương đang ở Quán Internet Cafe vượt thời không Lộ Dao trong động cây bồ đề núi Bất Tiên.
Hắn nên nghĩ đến điều này từ lâu rồi mới phải. Trước khi Giảo Nương rời đi chỉ tiếp xúc với một mình cô gái trẻ tuổi đó mà thôi.
Hắn nhớ tên người đó là "Lộ Dao".
---
Ma vực, Ma cung ở Thiên Uyên.
Hôm trước sau khi từ nhân gian về, Ma Tôn đột nhiên cho gọi lễ quan và chưởng sự chịu trách nhiệm quản lý sự việc trong cung tới.
Đã tám trăm năm rồi Tôn thượng mới đòi gặp nên lễ quan và chưởng sự cuống cuồng chạy tới.
Hai người họp chừng một giờ mới đi ra ngoài.



Bạn cần đăng nhập để bình luận