Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 407 - Thang Trời Vô Tận 1



Chương 407 - Thang Trời Vô Tận 1




Thang Trời Vô Tận 1
Hình ảnh này là tư liệu sau khi Lộ Dao xây dựng thang trời xong dùng công nghệ thực tế ảo để phục chế rồi biên tập lại, sau đó lưu lại.
Vốn Lộ Dao dự định tuyên bố nó sau lần thử nghiệm nội bộ đầu tiên, làm mồi câu cho Đại hội Tiên Ma sắp được mở ra.
Hôm qua trưởng lão của các tông môn lớn đều có chung một suy nghĩ, thậm chí tông chủ cũng đã đến tiệm net, đây là một cơ hội tuyệt vời.
Không chỉ như vậy Lộ Dao còn dự định phát trực tiếp cảnh tượng thử nghiệm nội bộ lần đầu tiên của Thang Trời Vô Tận nữa.
Một đoạn hình ảnh thực tế ảo được chiếu lên, một con bướm đen to chừng bàn tay bay từ nghiên mực ra, chầm chầm đáp xuống giữa, cánh bướm nhẹ nhàng vỗ vào nhau, làn sương tản ra, cảnh tượng trên màn hình thực tế ảo trở nên rõ ràng hơn.
Vốn sự xuất hiện của thang trời đã khiến khách hàng rối bời, lúc hình ảnh đó sáng lên lần nữa thì âm thanh bàn tán cũng dần nhỏ lại.
Tu chân giới cũng có loại pháp khí tương tự như phát sóng trực tiếp, đa phần thường mượn mặt nước hoặc kính để phản chiếu lại, không khác với truyền hình trực tiếp là mấy.
Lợi ích của hình ảnh thực tế ảo nằm ở chỗ có thể được trải nghiệm thực tế sống động, khiến người ta có ấn tượng sâu sắc.
Lộ Dao và nhóc Đương Khang, nhóc lỳ lạ đang đứng chiếc cửa sáu cánh bằng đồng màu đen.
Trong mắt những khách hàng ở tiệm net, chiếc cửa sáu cánh đứng sừng sững trước mặt họ, chỉ cần đưa tay ra là có thể chạm vào, thậm chí một chốc thoáng qua còn có thể cảm nhận được cái lạnh từ cánh cửa truyền đến.
Nó khác với cánh cửa ảo cảnh đầu tiên, chiếc cửa sáu cánh bằng đồng màu đen này vô cùng to lớn, theo phong cách cổ xưa, trông vô cùng thần bí.
Khách hàng ngồi trong sảnh ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm không rời mắt.
Tông chủ Ngự Thú tông vừa nhìn đã nhận ra chú heo con màu hồng đang nằm trước Cửa Vạn Yêu có xuất thân từ Ngự Thú tông, liếc mắt sang nhìn Kim Hoài Trần.
Kim Hoài Trần ngoan ngoãn đáp: “Bà chủ đây từng đến Ngự Thú tông. Con đã báo lại tình hình của nhóc Đương Khang nhưng nàng vẫn cố chấp mua về. Dựa theo tình hình lúc trước thì nhóc Đương Khang cũng không sống được bao lâu nữa. Khi đến tiệm net thì căn bệnh suy nhược của nó vẫn không chuyển biến tốt hơn, nhưng tốt xấu gì cũng có thể sống được. Chỉ là không biết tại sao bà chủ phải đưa nó đến ảo cảnh.”
Mặt trưởng lão của Côn Luân biến sắc: “Còn có thể vì sao chứ? Không phải là muốn con heo con đó nghịch thiên cải mệnh sao.”
Kim Hoài Trần vẫn còn trẻ nên vẫn không hiểu rõ được thứ vô cùng hiếm gặp trước mắt chính là thang trời dùng kiến mộc và tức nhưỡng(*) để xây thành.
(*) Tức nhưỡng - 息壤: “Sơn Hải Kinh” - một cuốn cổ tịch thời Tiên Tần có ghi chép lại truyền thuyết Đại Vũ trị thuỷ. Trong đó “tức nhưỡng” vốn là một chiếc túi đựng đất ở trên trời, là bảo bối của Thiên Đình
Đầu nhóc Đương Khang gác lên chiếc cửa đồng màu đen, chân dùng sức, gân xanh trên đầu nổi hết cả lên nhưng cánh cửa vẫn không động đậy gì.
Nhóc kỳ lạ kéo lê cái đuôi ngồi bên cạnh chân Lộ Dao, quay đầu lại trông mù mà mù mờ.
Lộ Dao ngồi xuống sờ đầu nhóc kỳ lạ: “Em muốn đi qua từ cánh cửa nào đây? Tự mình chọn đi.”
Nhóc kỳ lạ dùng đầu cọ vào tay Lộ Dao, làm nũng không muốn đi.
Lộ Dao đẩy nó về phía trước: “Đừng sợ. Cho dù Tù Ngọc có trông như thế nào thì chị cũng thích.”
Móng vuốt của nhóc kỳ lạ bám chặt xuống đất, dùng sức quay đầu sang, đôi mắt tròn xoe như hạt đậu trong veo đến mức khiến người khác cảm thấy đáng thương, cái miệng màu vàng nhạt mở ra, mếu máo kêu lên vài tiếng, hơi nghi ngờ với từ “Tù Ngọc” này.
“Tù Ngọc.” Lộ Dao sờ lên đầu nó: “Chị nghĩ rất lâu mới nghĩ ra được cái tên này đấy, có thích không?”
Nhóc kỳ lạ đột nhiên trở nên kích động, quay người không ngừng cọ đầu vào người Lộ Dao.
Tù Ngọc.
Tên của nó là Tù Ngọc.
“Âm ầm——”
Chiếc cửa đồng nặng trịch màu đen phát ra tiếng kêu nặng nề, Lộ Dao và Tù Ngọc đều ngẩng đầu lên.
Hai chân trước của nhóc Đương Khang ấn chặt xuống tạo thành một vết lõm sâu, nhất quyết dùng đầu mở ra một khe hở.
Lộ Dao đứng dậy đi sang đó: “Khang Khang cố lên! Khang Khang cố lên!”
Nhóc Đương Khang: “…”
Nhóc con Đương Khang dốc hết toàn bộ sức lực của mình, huỵch một cái, đầu đã chen được vào trong cửa, sau đó lại tốn thêm mười lăm phút mới có thể kéo hai chân sau không còn sức lực vào trong đó.



Bạn cần đăng nhập để bình luận