Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 920 -



Chương 920 -




Giọng nói của Khê vang lên từ phía phòng đối diện: “Sổ ghi chú mà bà chủ tặng đấy, dùng để ghi lại cảm nhận khi đọc. Tao còn chưa viết đương nhiên là không có chữ rồi. Sao thế, ngay cả quà tặng kèm mà mày cũng không có sao?”
597 đứng lục tung túi đựng sách, đừng nói là sổ ghi chép, ngay cả cây viết còn không có nữa là.
597 ôm chặt tập thở trong lòng, thầm chửi thề một câu, cảm xúc lúc này vô cùng tệ.

Ở căn phòng bên cạnh, một người trong tiểu đội 597 móc ra hai cây viết. hai quyển sổ nhỏ từ trong túi ra, nhất thời không biết nên tiếp lời thế nào.

Cùng lúc đó, trong phòng làm việc của quản lý khu tám.
Đã qua thời gian tan ca rất lâu rồi, nơi này vốn nên không còn bóng người mới đúng, nhưng bên trong phòng làm việc tối đen kia vẫn còn lóe lên một ngọn đèn sáng trưng.
Trong phòng làm việc, một đám người đang vây xung quanh bàn làm việc của 0815, đám đồng nghiệp ban sáng mượn sách của anh ấy chưa ai rời đi cả.
Đồng nghiệp A: “Ai đang xem quyển &LTCánh Hồng Đỏ Thắm> thế? Còn bao lâu nữa thì xong?”
Đồng nghiệp B: “Bộ này chỉ có quyển thượng thôi à? Số còn lại đâu?”
0815: “Hình như bộ đó chỉ có ba quyển thôi, tôi thấy người ta cũng chỉ mua quyển thượng nên tôi cũng mua có một quyển.”
Đồng nghiệp B: “…”
0816: “1515, &LTTr;ăm Năm Cô Đơn>… Vẫn chưa đọc xong sao?”
Trên bàn ngổn ngang toàn là sách, trông cứ như mỗi người trong số họ đều rất bận thì phải.
Lúc nghỉ trưa 0815 đọc quyển &LTTr;ăm Năm Cô Đơn>, mãi cho đến tối cũng không chịu buông xuống.
Dựa vào tốc độ xử lý thông tin của người máy thì thời gian dài như thế đã đủ để anh ấy đọc quyển sách tận ba lần rồi.
0816 đã đọc hết những quyển sách còn lại mà 0815 mua về, quyển &LTTrăm Năm Cô Đơn> kia chính là quyển cuối cùng.
Thật ra thì nếu về ký túc xá nghỉ ngơi, sáng sớm mai đến đọc hoặc đến tiệm sách mua một quyển cũng được, nhưng 0816 lại nôn nóng muốn xem, anh ta không thể tưởng tượng được một đêm sẽ dài đến mức nào.
[… Lớp da dê quấn lấy tất cả, mọi thứ sẽ mãi mãi không xuất hiện thêm lần nào nữa, bởi một gia tộc đã được định trước là sẽ phải chịu đựng sự cô đơn kéo dài hàng trăm năm thì sẽ không thể nào có cơ hội xuất hiện ở vùng đất này lần nữa*.]
(*) Trích dẫn từ tác phẩm Trăm Năm Cô Đơn của tác giả Gabriel García Márquez.
0815 ung dung đọc hết câu cuối cùng, không đành lòng buông quyển sách xuống rồi đưa cho 0816: “Đã đọc năm lần rồi, nhưng đọc mãi cũng không thấy chán.”
0816 đáp lại một tiếng cho có lệ, cúi đầu mở ra quyển tuyệt tác mà mình đã mong chờ bấy lâu.
Số sách 0815 vừa mua về ban sáng, do bị lật ra đóng vào nhiều lần nên bốn góc sách đã hơi bung ra, trông không còn phẳng như lúc mới mua nữa.
Tiếng soạt soạt lật sách vang lên liên tục, 0815 biếng nhác ngồi dựa ra sofa, ngẩng đầu nhìn lên trần nhà quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn, hài lòng nhắm mắt lại.
0815 không kìm được, bắt đầu tưởng tượng cho dù có bao nhiêu năm trôi qua đi nữa thì anh ấy cũng sẽ không quên được buổi tối đọc sách xuyên đêm với đồng nghiệp thế này.
Cũng giống như khi Aureliano Buendía đối mặt với ngày hành hình của bản thân, ông lại nhớ đến một buổi chiều xa xăm mà cha mình đã đưa mình đi ngắm nhìn lớp băng lạnh giá bên ngoài.

Lộ Dao làm xong mệt đến mức ngủ thiếp đi trong hạt giống không gian, thức giấc vẫn tiếp tục đọc sách, vùi đầu vào công việc.
Mãi cho đến khi hệ thống hiện thực hóa ước mơ thông báo đảo Quán đã sáng, đã đến giờ mở cửa thì cô mới đi ra khỏi hạt giống không gian, còn không quên ôm theo hai thùng sách mà mình đã thức thâu đêm chuẩn bị.
Đảo Quán tuân theo một thói quen rất lành mạnh, tù nhân và cai ngục được đối xử bình đẳng như nhau.
Sau khi tù nhân thức giấc thì hình như còn có một số hoạt động tập thể nữa thì phải, sau đó sẽ được cai ngục đưa đến khu bảy và khu chín.
Lộ Dao dựa theo thời gian nghỉ ngơi hôm qua của họ nên cũng không có gì phải vội cả, cô đặt đồ ăn sáng ở ở cửa hàng đồ ăn vặt rồi mới mở cửa tiệm, cô cũng đã lường trước việc sáng sớm hầu như là không có khách đến nên sau khi ăn sáng xong rồi bổ sung sách lên kệ vẫn kịp.
Nhưng ai ngờ cửa hàng vừa mở cửa thì đã có vài khách hàng mặc đồng phục cai ngục màu đen ùn vào, bắt lấy cánh tay cô cứ như một con sói bị bỏ đói vậy.
“Quyển… Quyển trung và hạ của… Bá… Bá Tước Monte Cristo để ở đâu?”
Lộ Dao nghiêng người chỉ vào kệ sách phía sau mình.



Bạn cần đăng nhập để bình luận