Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 477 - Cô là bà chủ duy nhất của tôi! 3



Chương 477 - Cô là bà chủ duy nhất của tôi! 3




Cô là bà chủ duy nhất của tôi! 3
Trần U không thèm nhìn bọn họ cái nào, chỉ đi vòng qua rồi bước nhanh đến cửa kho hàng. Khi thấy Cam Kình ngồi bệt trên ghế không dậy nổi, vẻ mặt cô ta lại tái nhợt đi lần nữa.
Ngoài sảnh cửa hàng DIY, thấy Lộ Dao đi ra ngoài, Hoàng Kỳ lập tức chạy chậm qua nịnh hót chào hỏi: "Bà chủ, bên kho hàng xong chuyện rồi hả?"
Lộ Dao liếc một vòng quanh sảnh lớn, thấy hơn mười vị khách đang nằm gục trên bàn như đang ngủ, có điều vị trí không la liệt mà vẫn rất chỉnh tề.
Cô đi qua bắt mạch cho từng người một, chắc chắn rằng bọn họ chỉ đang ngủ rồi mới xoay người hỏi Hoàng Kỳ: "Cậu không có ý kiến gì à?"
Hoàng Kỳ lắc đầu như trống bỏi: "Không có không có! Sau này cô là bà chủ duy nhất của tôi!"
Lộ Dao có hơi bất ngờ, một lần nữa phải nhìn nhận lại tình hình nhân viên trong cửa hàng mình.
Có điều loại nhân viên như này mới cần phải để ý nhất. Vừa có đầu óc vừa co được giãn được, ai mà biết cậu ta có bất ngờ thọc cô một đao hay không đâu chứ?
Theo lý thì bây giờ hai bên đã ra quân, vậy tiếp theo một trở mặt luôn, hai là chơi bài tâm lý.
Tính cách của Lộ Dao nghiêng về vế trước hơn, làm vậy cho dứt khoát. Nhưng kinh nghiệm lại mách bảo cô rằng lần này phải chơi vế sau mới càng dễ đạt được mục đích.
Giờ cô mà trả ba nhân viên này về ủy ban thì cũng sẽ chỉ là đổi lại được mấy người mới khác y như vậy thôi, thế nên tốt nhất là giữ bọn họ lại rồi đối xử như nhân viên cửa hàng. Ít nhất thì năng lực làm việc của ba người này đều không tệ.
Lộ Dao vỗ vai Hoàng Kỳ, ra vẻ đón nhận tấm lòng thành của cậu ta: "Được, Cam Kình và Trần U vẫn còn đang ở trong kho hàng nhưng hành động hơi bất tiện xíu. Cậu vào trong đó chuyển số nguyên liệu cần dùng cho buổi trải nghiệm chiều nay vào phòng học số hai đi."
Hoàng Kỳ gật đầu một cái rồi chạy chậm ra hành lang.
Đến khi đi khuất tầm mắt bà chủ rồi, nụ cười trên mặt cậu ta dần biến mất, thay vào đó là vẻ âm u.
Lộ Dao vẫn không yên tâm lắm nên vẽ thêm một ma pháp trận chữa trị cỡ vừa trong cửa hàng nữa.
Chưa đầy năm phút sau, các vị khách vừa rơi vào hôn mê dần tỉnh lại.
Từ Tranh Vanh, Nhậm Do và Đỗ Hiểu cũng hồi lại sức, hoang mang rối loạn chạy ra ngoài.
Thấy Lộ Dao đứng trong sảnh lớn, cả ba người đều thở phào một hơi nhẹ nhõm, yên tâm hơn một cách khó hiểu.
Chẳng hiểu sao nhìn thấy bà chủ là bọn họ lại tìm được cảm giác an toàn.
Thấy Từ Tranh Vanh nhiệt tình hơn trước kia rất nhiều, Lộ Dao bèn chủ động vẫy tay gọi anh ấy lại.
Từ Tranh Vanh nhanh chóng tới gần cô, giọng nói vô thức trở nên cẩn thận: "Có chuyện gì vậy?"
Có khi nào Lộ Dao muốn từ chối nhận Đỗ Hiểu không?
Nhưng Đỗ Hiểu chỉ mới ở bên cạnh cô có mấy phút mà đã lấy lại được tỉnh táo rồi. Việc này làm Từ Tranh Vanh vừa ngạc nhiên mừng rỡ vừa thấp thỏm lo âu.
Lộ Dao nói thẳng: "Bao giờ Giang Lẫm có thể rời khỏi nhà thờ vậy?"
Từ Tranh Vanh hơi sửng sốt nhưng vẫn thành thật đáp: "Sau khi tỉnh táo lại, Giang Lẫm có dấu hiệu chống trả lại ngài ấy nên trưởng phòng Tần khuyên cậu ta ở lại phòng an ninh một thời gian."
Lộ Dao nói thầm trong lòng rằng mấy người hành động cũng nhanh thật đấy: "Tôi muốn mời Giang Lẫm tới làm nhân viên trong cửa hàng. Các anh có thể thả cậu ta ra được không?"
Biểu cảm trên mặt Từ Tranh Vanh có chút mất khống chế. Anh ấy nhích lại gần Lộ Dao thêm nửa bước nữa rồi đè thấp giọng nói: "Trong cửa hàng cô đã có ba nhân viên rồi mà, sao còn muốn tuyển thêm vậy?"
Lộ Dao: "Chắc hẳn anh cũng biết bọn họ là thứ gì nhỉ? Tôi muốn thuê thêm một người giỏi hơn để đốc thúc quản giáo bọn họ."
Đốc thúc... Quản giáo bọn họ...
Từ Tranh Vanh lui về phía sau nửa bước rồi lắc đầu: "Bọn họ đều là tín đồ thật sự của ngài ấy, đã được gặp mặt, ký khế ước và nhận được ơn huệ của ngài rồi. Sao Giang Lẫm có thể quản lý bọn họ được?"
Ơn huệ gì vậy?
Tẩy não tinh thần, kiểm soát nỗi sợ hay không cần trở thành thức ăn của gã nữa?
Lộ Dao đã gặp nhiều vị thần rồi nhưng đây là lần đầu tiên gặp một kẻ keo kiệt biến thái như vậy.
Cũng có lẽ đã gặp được những vị thần vừa mạnh mẽ vừa từ bi rồi nên lần này gặp tà thần, nói thật là cô không nặn ra được chút kính nể sợ hãi nào cả.
Lộ Dao: "Tôi muốn gặp Giang Lẫm một lần để hỏi ý kiến cậu ta xem sao. Nếu cậu ta bằng lòng tới đây thì cửa hàng DIY sẽ cung cấp cho nhà thờ một ít tiện ích có lợi cho việc cứu chữa người dị hóa."
Cô đồng ý lùi về sau một bước.
Từ Tranh Vanh hơi động lòng, có điều sau khi nghĩ đến quy tắc của phố U Linh, anh ấy vẫn gian nan lắc đầu: "Việc sắp xếp nhân viên cho cửa hàng vẫn nên để ủy ban khu phố lo liệu thì hơn. Nhà thờ chỉ chịu trách nhiệm tiếp nhận người dị hóa chứ không có quyền nhét người vào cửa hàng."
Lộ Dao cũng nghĩ đến vấn đề này rồi: "Chuyện này không khó, tôi có cách rồi."
Từ Tranh Vanh không thuyết phục được Lộ Dao, lại có rất nhiều điều kiêng dè nên cuối cùng đành phải gọi điện cho trưởng phòng Tần, báo cáo xong chuyện vừa xảy ra ở đây rồi thuật lại yêu cầu của Lộ Dao cho ông ấy nghe.
Sau khi hoạt động trải nghiệm buổi chiều kết thúc, Lộ Dao treo biển đóng cửa sớm, cho nhân viên tan làm rồi đi theo Từ Tranh Vanh, Nhậm Do và Đỗ Hiểu tới nhà thờ khu Tây.



Bạn cần đăng nhập để bình luận