Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 168 - “Người ký gửi phương xa” hàng đầu đại lục Nitraan 3



Chương 168 - “Người ký gửi phương xa” hàng đầu đại lục Nitraan 3




“Người ký gửi phương xa” hàng đầu đại lục Nitraan 3
Khách VIP chỉ có thể đọc được trạng thái của nhân viên khu phố thương mại qua Quảng trường VIP, nhưng họ có thể kết bạn với những khách VIP khác, đăng nội dung bài viết lên Hoạt động trong khu phố, có thể đọc của nhau.
Đỗ Minh Diễm chụp xong thì mặc kệ, tiếp tục ăn uống, ngắm nhìn khách hàng người tí hon đối diện chơi đùa.
Dùng bữa tối xong, Du Thục và Đỗ Minh Diễm ngồi thêm nửa tiếng, thưởng thức khu phòng dành cho khách mới của khách sạn, mới thay lại quần áo của mình chuẩn bị rời đi.
Lúc họ ra khỏi cổng thì gặp được ba người, xe đã đỗ cạnh xe Đỗ Minh Diễm.
Du Thục nhìn một cái đã nhận ra Bạch Kính đi ở giữa ngay, hơi kinh ngạc: “Bác sĩ Bạch.”
Bạch Kính ngẩng đầu: “Cô Du, hóa ra cô cũng là khách hàng của bên này.”
Con gái của Du Thục hiện tại đang ở bệnh viện của nhà Bạch Kính, dù Bạch Kính không phải bác sĩ điều trị chính, nhưng hai người cũng coi như là người quen.
Du Thục không ngờ cả Bạch Kính cũng đến nơi này, giải thích: “Nơi này do Minh Diễm giới thiệu, hôm nay là lần đầu tôi đến đây.”
Bạch Cẩm nói: “Lúc nãy thấy hoạt động của chị Đỗ, ngâm suối nước nóng ăn hải sản, còn tương tác với khách hàng người tí hon trong khách sạn, quả thật quá vui rồi!”
Đỗ Minh Diễm tiếp lời: “Mọi người cũng đến ngâm suối nước nóng à?”
Bạch Cẩm gật đầu: “Đúng rồi, được chị đề cử. Chúng tôi còn đặt phòng luôn rồi nữa.”
Gặp được Bạch Kính là chuyện bất ngờ, Du Thục lại vô thức nhớ đến ý nghĩ đã quanh quẩn trong đầu, kéo anh ta qua một bên nói chuyện: “Bác sĩ Bạch, Nhiễm Nhiễm có thể đến đây không?”
Du Thục ra khỏi khu phòng suối nước nóng đi ra, trông thấy phong cách bài trí của khách sạn thì cảm thấy chắc chắn con gái mình sẽ thích, nhưng nghĩ đến sức khỏe của cô bé không tiện ra ngoài nên đã dẹp bỏ suy nghĩ này.
Biểu cảm của Bạch Kính hơi thay đổi, im lặng hồi lâu mới nhắc nhở một cách vô cùng mơ hồ: “Nếu tinh thần của cô bé tốt, ra ngoài thả lỏng tâm trạng cũng không phải không được.”
Thật ra tình hình chữa trị của Trịnh Nhiễm vẫn tính là lạc quan, nhưng cô bé còn quá nhỏ, chịu đựng đau đớn giày vò trong giai đoạn lớn khôn dẫn đến tính cách hơi khép kín.
Tình trạng của cô bé không tiện đến chỗ đông người, nếu có cơ hội đến nơi yên tĩnh như khu phố thương mại một hai lần cũng không sao.
Bạch Kính vốn không đề nghị, cũng không biết Du Thục có liên lạc với khu phố thương mại.
Du Thục nghe ngóng từ Đỗ Minh Diễm, hiểu được khu phố thương mại hoạt động theo hệ thống hội viên VIP, lúc nãy trước khi rời khỏi cô ấy cũng chưa quyết định sẽ làm hội viên, giờ đây ngoảnh đầu quay lại: “Minh Diễm, chờ tôi chút.”
Đỗ Minh Diễm hỏi Bạch Kính: “Tổng giám đốc Du đi làm gì vậy?”
Bạch Kính: “Chắc là đi làm thẻ, sao cô dẫn cô ấy đến đây?”
Bệnh viện là nơi thử tính người, không nên bàn quá nhiều về những chuyện có liên quan đến người bệnh và thân nhân.
Du Thục có con bị bệnh, chồng ngoại tình, Bạch Kính cũng nghe được vài phiên bản chuyện người thứ ba hẹn cô ấy gặp mặt.
Đỗ Minh Diễm: “Người hợp tác của tôi, thấy dạo này cô ấy tinh thần tồi tệ, mới dẫn cô ấy đến một chuyến.”
Du Thục tìm thấy Lộ Dao làm hội viên VIP, trên điện thoại có thêm biểu tượng của app Khu phố thương mại chính thức.
Du Thục ra ngoài, ba người Bạch Kính, Bạch Cẩm, Bạch Tranh đi vào.
Họ đã hẹn trước tối nay sẽ đến ngâm suối nước nóng và ở lại khách sạn.
Bạch Cẩm và Thanh Nghiên tan làm, đến lượt Tiểu Trịnh trực ca đêm tuần này, anh ta chào ba vị khách mời họ vào trong ngồi.
Khách hàng người khổng lồ và khách hàng tộc người tí hon không làm phiền nhau, thỉnh thoảng có tiếp xúc bằng mắt, đôi bên đều rất lịch sự.
Khách sạn đã có sự thay đổi cực lớn so với lần trước, bộ xếp hình nhà gỗ từ một tòa mở rộng thành ba tòa, còn khác nhau về phong cách.
Bạch Cẩm ngồi trước tòa nhà Hoa Hồng thì không dịch chân đi được nữa, chi tiết tinh xảo đến nỗi cô ấy không thể chối từ.
Họ ngồi trong khách sạn một lát thì đứng dậy đi ngâm mình.
Nghe nói có tiệc nướng hải sản, họ đặt đơn để lát nữa đưa lên phòng trên lầu.
Bố trí ba phòng trên lầu y hệt khu phòng dành cho khách người tí hon, kéo rèm giường ra thì có thể thấy được cảnh sắc của dị giới.
Đại lục Nitraan ban đêm, ba mặt trăng lớn treo trên không trung, quả thật có cảm giác thời không đảo ngược.
--
Nhóm của Munch và Chàng Vũ ăn một bữa tiệc nướng hải sản dư vị bất tận ở khách sạn, mang số lượng lớn con mồi chạy về bộ lạc.
Thủ vệ ở biên giới bộ lạc Heo Đỏ thấy nhóm của Munch, rất ngạc nhiên: “Các cậu đi nhanh vậy, tôi tính chắc sau nửa đêm các cậu mới có thể về tới nơi.”
Các bạn người tí hon chung đội với Munch cười ha ha, tuyệt không nhắc đến chuyện cáp treo.
Chờ khi vào lãnh địa, phát hiện hôm nay trong nhà rất náo nhiệt, nhà tộc trưởng còn thắp đuốc.



Bạn cần đăng nhập để bình luận