Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 171 - Các kỵ sĩ thấy hơi tự ti 1



Chương 171 - Các kỵ sĩ thấy hơi tự ti 1




Các kỵ sĩ thấy hơi tự ti 1
Người tí hon dưới hiên nhà trông thấy người khổng lồ đến gần thì bắt đầu xôn xao hỗn loạn, người tí hon đứng bên mép rìa còn sốt ruột đến mức xoay tròn tại chỗ.
Lộ Dao đi đến trước mặt, để ý dưới chân để không đạp phải họ, chú ý thấy được mấy người trông quen mắt ở chính giữa.
Lợi Nham của bộ lạc Heo Đỏ dẫn mấy đội viên lớn tuổi trong đội đi săn đứng ở cổng, bên cạnh có mấy khách hàng đến từ bộ lạc Hắc Nham và bộ lạc Ánh Sáng, tộc trưởng già và hai người dẫn đoàn lớn tuổi đã vào khách sạn được một lúc rồi.
Lộ Dao đi đến dưới bậc thang ngồi xổm xuống: “Lợi Nham, sao ở bên ngoài hết vậy? Vào ngồi đi.”
Người của bộ lạc Hắc Nham đột ngột gặp được Lộ Dao, chân mềm ra, cố gắng lấy hết lòng can đảm lớn tiếng nói: “Bắt cóc trẻ con của bộ lạc chúng tôi chưa đủ sao mà còn muốn lừa cả chúng tôi vào chung?”
Lộ Dao nhíu nhíu mi tâm, vẻ mặt quái dị: “Chúng tôi là khách sạn đàng hoàng, cung cấp thức ăn, nơi nghỉ chân cho khách qua đường.”
Một người của bộ lạc Ánh Sáng run giọng phản biện: “Còn không thừa nhận, dụ dỗ được trẻ con của bộ lạc Heo Đỏ dẫn trẻ con của bộ lạc chúng tôi đi.”
Lợi Nham phiền lòng niết mày, tiến lên một bước giải thích: “Đêm qua Munch đi săn về, kể chuyện khách sạn với bọn nhỏ, trời chưa sáng đã dẫn họ đến khách sạn rồi. Khách của bộ lạc Ánh Sáng và bộ lạc Hắc Nham có vài hiểu lầm với khách sạn.”
Người của bộ lạc Hắc Nham lớn tiếng nói: “Nào có hiểu lầm? Người khổng lồ là thứ xấu xa! Cô ta còn dám động đến phôi thai của chúng tôi nữa cơ mà!”
Trong nôn nóng giận dữ, người tí hon này không cẩn thận tiết lộ sự kiêng dè sâu sắc nhất họ dành cho Lộ Dao.
Người của bộ lạc Heo Đỏ đã giải thích rất nhiều lần rồi, rằng Lộ Dao thật sự không ăn thịt người tí hon, nhưng khách nghe không lọt tai.
Lộ Dao đứng lên, nhấc chân bước thẳng qua đỉnh đầu họ.
Bóng đen khổng lồ đáng sợ sượt qua đầu, nhóm người tí hon sợ đến ôm đầu ngồi xổm xuống.
Một lát sau, Lộ Dao ra khỏi khách sạn, trên tay nắm hơn mười người tí hon, cô nhẹ nhàng thả họ xuống đất.
Trả lại hết trẻ con lẫn dẫn đoàn của ba bộ lạc, chỉ là tư thế đứng của người tí hon hơi kỳ, cong người gù lưng.
Trên râu của tộc trưởng già bộ lạc Heo Đỏ còn dính một hạt mè, từ cổ trở lên đỏ thành quả cà chua.
Người tí hon của bộ lạc Hắc Nham tiến lên đỡ lấy đội trưởng phảng phất như đi đường thôi cũng khó khăn, sốt ruột hỏi thăm: “Họ làm sao vậy?”
Tộc trưởng già và các đội trưởng ngẩng đầu nhìn trời, vờ như không nghe thấy.
Munch: “Ăn no căng rồi.”
Munch bị đánh oan một trận u đầu, lòng vẫn đang tràn đầy ấm ức, không ngờ bên ngoài còn có nhiều người đến vậy, nói ra lời thật lòng.
Bầu không khí chợt gượng gạo.
Tộc trưởng già và hai vị đội trưởng đỏ mặt.
Lúc đầu họ vội vào khách sạn, chỉ là muốn dẫn mấy đứa nhỏ không hiểu chuyện về nhà.
Nhưng nơi khách sạn này thật sự quá đáng sợ!
Vừa vào cổng thì bị một mùi hương ngửi có vẻ rất ngon hấp dẫn trước tiên, sau đó nhân viên người khổng lồ dẫn họ đến phòng ăn.
Trước mặt Munch và đám trẻ của bộ lạc Ánh Sáng và Hắc Nham là một cái bát to đựng vằn thắn nhỏ ngập nước, trong tay còn ôm bánh bao áp chảo to bằng cái đầu, ăn đến miệng dính đầy dầu mỡ.
Tộc trưởng già và các đội trưởng tiến vào đánh cho đám trẻ nhà mình một trận trước, chuyện lạ bắt đầu từ lúc này, trên bàn bên cạnh đã bưng lên thức ăn vừa ra lò tự bao giờ, mùi thơm xộc thẳng vào mũi, họ ngồi xuống bắt đầu ăn.
Ăn xong một cái bánh bao áp chảo lớn hơn cả mặt, một bát vằn thắn nhỏ, Munch nói ăn no rồi phải tiêu thực.
Nhóm tộc trưởng già má hơi đỏ, cũng thấy nên tiêu thực.
Hắc Thứ thấy sân tòa nhà Hoa Hồng bên cạnh khá rộng nên dẫn họ qua dạo một vòng, từ tòa nhà Hoa Hồng đến một dãy phòng giải trí, phòng âm nhạc, phòng đọc sách, phòng vẽ tranh cuối cùng là phòng trà nằm ở tầng một.
Phòng trà được bày trí vô cùng xinh đẹp, đã có vài bàn có khách.
Trên bàn của họ đều trưng một cái giá có tên là “tháp bánh ngọt”, mỗi tầng để bánh ngọt khác nhau, tỏa ra mùi vị thơm ngọt.
Munch đã quen nên ngồi xuống nhấn chuông, nói muốn ăn bánh ngọt.
Tộc trưởng già và nhóm đội trưởng cũng không biết sao lúc ấy lại ngầm cho phép nữa.
Ăn bánh ngọt xong ra ngoài, bụng lại căng đầy.
Bọn trẻ của bộ lạc Ánh Sáng tò mò hồ nước nóng trong khách sạn, một nhóm người lại chuẩn bị đi ngâm suối nước nóng.
Kết quả Lộ Dao quay về túm hết họ lên nên mới có cảnh tượng lúc nãy.
Ngoài cửa, người tí hon của bộ lạc Ánh Sáng chợt hỏi: “Bánh ngọt của khách sạn thơm lắm nhỉ?”
Đội trưởng vô thức gật đầu, lại chợt cứng đờ, bỗng dưng nói cực to: “Cũng chỉ... Bình thường thôi.”
Bọn trẻ: “Nói điêu! Đội trưởng Thanh Y ăn nhiều lắm luôn!”
Thanh Y quay lưng lại, vành tai ửng đỏ: “...”
Lộ Dao ngồi xổm ở ngạch cửa: “Khách sạn không bao giờ cưỡng ép khách hàng, người khổng lồ cũng không có sở thích ăn thịt người tí hon, sẽ không bắt cóc, lừa gạt khách hàng. Không tin có thể không đến, nhưng xin đừng rêu rao tin đồn bừa bãi.”



Bạn cần đăng nhập để bình luận