Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 672 - Đương nhiên là tôi 1



Chương 672 - Đương nhiên là tôi 1




Đương nhiên là tôi 1
Trịnh Hàm nhanh chóng viết xong tờ danh thiếp, móc ra tờ danh thiếp cuối cùng trong túi ra, điền tên và địa chỉ lấy hàng lên cột đặt đơn ở mặt sau.
Harold không hiểu: “Viết nhiều vậy làm gì?”
Trịnh Hàm: “Chuẩn bị trước ạ, lần sau có thể đặt nhanh hơn.”
Con người có mạch não lạ lùng, Harold cũng hay thấy tình trạng như vậy ở Lộ Dao.
Sau khi hoàn thành thủ tục thanh toán, hệ thống nhanh chóng điều phối đơn mới nhất cho Harold ở gần khách hàng nhất.
Harold đỗ xe xong, một tay ôm Trịnh Hân Hân, tay còn lại xách Trịnh Hàm nhảy thẳng vào tường chắn. Còn chưa đi đến đơn nguyên nhà cũ của hai anh em, Trịnh Hàm đã thấy mẹ cậu ấy rồi.
Bà đang mặc bộ quần áo hôm đưa họ ra ngoài, trên hai cánh tay toàn là lỗ máu, từng mảng da thịt lớn không biết đã bị ai cắn mất, miệng vết thương bị lở loét xong lại sưng phù chảy mủ như từng lớp vá củng kỉnh dính trên cánh tay thanh mảnh của mẹ.
Da của bà mất đi sự sáng bóng, chúng sậm đi và tái xanh, đôi mắt đục ngầu đờ đẫn.
Người mẹ xưa nay luôn giỏi giang nay lại di chuyển từng bước nhỏ từng bước nhỏ như một bà lão, lang thang vô định dưới lầu chung cư.
Trịnh Hân Hân cũng đã nhận ra bà, gọi to: “Mẹ ơi, mẹ, mẹ ơi!”
Chẳng có tiếng đáp lại.
Trịnh Hân Hân sốt ruột nhảy lên vòng hai bàn tay thành hình cái loa, hét lớn về phía zombie gần đó: “Mẹ ơi, mẹ ơi mẹ!”
Đám zombie dừng chân lại, từ từ quay người, nhãn cầu đầy máu trợn tròn, miệng không ngừng khép mở răng rắc kêu mấy tiếng khàn đặc khó nghe rồi lại từ từ di chuyển về phía họ.
Trịnh Hân Hân thấy mẹ bỗng chốc biến thành gương mặt dữ tợn ghê rợn, bơ vơ ôm chặt lấy đùi Trịnh Hàm, áp má lên chân anh trai, buồn bã khóc nấc lên.
Không phải cô bé không hiểu gì, thật ra cô bé biết mẹ mình xảy ra chuyện rồi. Chỉ là cô bé không muốn tin và cũng không biết nên chấp nhận sự thật này thế nào.
Trịnh Hàm cúi xuống ôm chặt lấy em gái, tìm Harold lấy bút lần nữa, viết nhiệm vụ chạy vặt mới lên tờ danh thiếp cuối cùng.
[Xin nhân viên chạy vặt hãy giết chết người mẹ đã biến thành zombie.]
Chúng muốn đưa bà về nhà.
Năm phút sau, Harold không nhận được điều phối đơn hàng mới. Mà nét chữ Trịnh Hàm viết trên danh thiếp ngày càng nhạt đi, cuối cùng mất hẳn.
Trịnh Hàm không hiểu đã xảy ra chuyện gì, cầm danh thiếp lên đưa cho Harold xem: “Anh ơi, sao lại như vậy ạ?”
Đây cũng là lần đầu tiên Harold gặp tình trạng này.
Hệ thống của cửa hàng dịch vụ chạy vặt sẽ không xuất hiện lỗi kiểu này, vậy thì chỉ có một cách giải thích đó là nhiệm vụ chạy vặt Trịnh Hàm đặt không được thụ lý.
Không lâu sau, Harold nhận được cuộc gọi từ Chương Thư.
“Đơn chạy vặt này đã vượt khỏi phạm vi nghiệp vụ của cửa hàng, yêu cầu hủy bỏ.”
Harold không thể hiểu nổi: “Tại sao?”
Chương Thư cũng nói không tiện nói nguyên nhân cụ thể.
Đơn chạy vặt này do Lộ Dao đích thân hủy.
Harold biết Lộ Dao quyết định như vậy chắc chắn có nguyên nhân nhưng hắn không hiểu, cúi đầu nhìn hai anh em họ Trịnh sắp khóc tới nơi nhưng vẫn cố gắng kìm lại, hắn quay đầu liên lạc với Lộ Dao.
Lộ Dao đang lắp máy thu tín hiệu ở khu vực đường Xương Thịnh với Lục Minh Tiêu thì nhận được cuộc gọi nên hệ thống đã kết nối giúp cô.
Lộ Dao: “Sao vậy?”
Harold nói rõ tình huống của anh em họ Trịnh cho Lộ Dao nghe.
Lộ Dao gác chuyện đang làm qua một bên, chậm rãi đứng thẳng dậy nhìn ra xa xăm: “Dù đơn chạy vặt này có lý do phức tạp như vậy thì nhiệm vụ chạy vặt do vị khách này đặt cũng đã vượt khỏi phạm vi nghiệp vụ của chúng ta rồi.”
“Xem xét cho tình trạng đặc thù của thế giới này, phạm vi công việc của nhân viên chạy vặt đã được mở rộng theo từng tình huống cụ thể, từ phụ giúp vận chuyển hàng hóa đơn thuần mở rộng đến bảo vệ và hộ tống người ủy thác. Chúng ta có thể xử lý zombie trong lúc làm nhiệm vụ nhưng không thể đồng ý bừa bãi với người ủy thác đi xử lý một con zombie được chỉ định được.”
“Sức mạnh của các anh có thể giúp đỡ người của thế giới này nhưng không thể làm giúp những lời cầu xin vượt qua giới hạn công việc bình thường. Anh có thể hiểu ý của tôi không?”
Harold biết quyết định của Lộ Dao xưa nay sẽ không mắc sai lầm nhưng lòng hắn vẫn thấy hơi khó hiểu.
Lộ Dao cảm nhận được thái độ của Harold từ sự im lặng của hắn, cô cúi xuống tìm một tảng đá coi như khá bằng phẳng rồi ngồi đại xuống đó.



Bạn cần đăng nhập để bình luận