Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 789 -



Chương 789 -




Đầu óc nhỏ như trái nho của hệ thống hiện thực hóa ước mơ không ngừng suy nghĩ, cân nhắc cẩn thận, hình như Lộ Dao nói rất có lý.
Nhưng nó vẫn ngại nói ra tâm nguyện của bản thân.
Chắc là đi theo Lộ Dao quá lâu làm nó cũng khi không nảy sinh rất nhiều ý nghĩ ngông cuồng.
Nhưng dù sao ý nghĩ ngông cuồng cũng là ý nghĩ ngông cuồng mà thôi chứ không thành sự thật được.
Hệ thống hiện thực hóa ước mơ: [Nguyện vọng... Tôi không nói trước được. Cô muốn tôi làm gì?]
Lộ Dao: [Biết điệp vụ kép không?]
Hệ thống hiện thực hóa ước mơ: [Cô muốn tôi đi thăm dò bên trên à...]
Lộ Dao: [Cậu thật sự ngày càng thông minh.]
Hệ thống hiện thực hóa ước mơ run như cầy sấy: [Không không không, quá nguy hiểm.]
Dường như Thống Thống rất sợ hãi, Lộ Dao cũng dừng tại đây, không ép nữa, vén chăn ngồi dậy: [Ừm, tôi dậy trước.]
Hệ thống hiện thực hóa ước mơ: [... Còn nhiệm vụ thì sao?]
Lộ Dao: [Yên tâm, tôi sẽ nghĩ cách.]
Dù hệ thống hiện thực hóa ước mơ có đồng ý hay không, tóm lại là vẫn phải làm nhiệm vụ, nếu không thì không thực hiện được bước tiếp theo.
Hùng An An và Khang Khang đã dậy từ lâu rồi, ngồi yên tu luyện trong hạt giống không gian, thu gom linh khí mỏng tanh ở thế giới này.
Trời đã sáng tỏ, Lộ Dao đi vào gọi chúng ra tắm rửa, chỉnh trang xong xuôi rồi ra ngoài lấy nước.
Có Thanh Khiết phù, họ vốn không cần tắm. Nhưng ban ngày ban mặt, ít ra cũng phải làm giả bộ, tránh để lại cái danh không thích vệ sinh trong mắt người ta.
Tòa nhà tiểu đội Lộ Dao ở là nơi có điều kiện tốt nhất trong căn cứ Lê Minh, có điều nước tắm rất xa xỉ.
Có vài người đang đứng bên bồn rửa công cộng, chắc đều là người dân sống trong tòa nhà này.
Họ thấy nhóm Lộ Dao thì ngừng động tác trong tay lại, tò mò đánh giá họ.
Khang Khang thấy hơi ngại ngùng bèn trốn sau lưng Lộ Dao.
Hùng An An không sợ, cậu nhóc đi qua lấy nước, vắt khô khăn ướt rồi lau mặt một trận, lau được một bên mặt thì nhìn Lộ Dao, khẽ nhíu mày: “Nước này có mùi là lạ, hơi hôi. Các chị đừng rửa thì hơn.”
Một chàng trai bên cạnh nhướng mày, bĩu môi nói: “Có nước rửa mặt thì nên biết đủ đi, chê này chê nọ vậy đi qua container ngủ cho thoải mái!”
Hùng An An nghiêng đầu nhìn người đang nói chuyện: “Nước có mùi mà không cho nói? Tôi cũng chẳng nói gì kỳ lạ, giở chứng gì đây?”
Có lẽ chàng trai không ngờ miệng trẻ con lại lanh lợi vậy, còn có thể nghe hiểu được cậu ta đang bực bội nữa nên lập tức trợn ngược đuôi mày, đi hai bước tới Hùng An An, giơ tay phải lên.
Lộ Dao kéo Hùng An An qua chắn trước mặt cậu nhóc, nhỏ tiếng xin lỗi: “Ngại quá, trẻ con không hiểu chuyện, xin đừng giận.”
Chàng trai kia không chấp nhận, nhíu mày giận dữ trừng Lộ Dao: “Lý do nhãi ranh là nhãi ranh là do có hạng phụ huynh không xứng làm phụ huynh như cô, xin lỗi có tác dụng thì còn cần vương pháp làm gì nữa?”
Hùng An An tức điên vòng ra phía trước Lộ Dao, vì dáng người khá thấp nên nhướng người lên chỉ vào lỗ mũi chàng trai: “Có gì thì nói với tôi, anh nói chị ấy làm gì? Đàn ông cặn bã, trừ việc to tiếng với trẻ em và phụ nữ ra còn có bản lĩnh gì?”
Chàng trai hoàn toàn bị chọc giận, tay vừa hạ xuống nay lại giơ lên, cúi người muốn túm lấy Hùng An An: “Vậy tôi dạy dỗ thứ mất dạy như cậu!”
Hùng An An không cho cậu ta toại nguyện, đáp trả tóm chặt cánh tay của cậu ta, hai tay nhẹ nhàng nhấc lên đã nâng được một người đàn ông trưởng thành, vứt đại một cái đã quăng cậu ta ra xa năm mét.
Chàng trai đập vào bên cạnh bồn rửa ở lối đi chính giữa khu vệ sinh công cộng, đầu váng mắt hoa, hồi lâu vẫn không đứng lên nổi.
Mấy người đứng bên cạnh bồn rửa trợn mắt há mồm, lại nhìn nhóm Lộ Dao bằng ánh mắt khác.
Lộ Dao đỡ trán, hoàn toàn không ngờ chỉ một cuộc cãi vã nhỏ lại phát triển thành tình huống thế này, muốn bước lên cản cũng không kịp.



Bạn cần đăng nhập để bình luận