Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 450 - Kinh doanh thử 3



Chương 450 - Kinh doanh thử 3




Kinh doanh thử 3
Khoảng ba mươi phút trước, phòng an ninh nhận được thông báo nội tuyến rằng bà chủ cửa hàng mới ở khu phố phía Bắc đã dẫn một khách hàng bình thường sắp tiến vào giai đoạn biến đổi thành thịt cừu vào cửa hàng mình.
Từ Tranh Vanh dựa lưng vào tường từ từ thở dài một hơi. Người cung cấp thông tin nói rằng hình như con cừu vừa mới xuất hiện triệu chứng biến đổi thôi, không dị hóa nhanh vậy được.
Thế nên có lẽ bà chủ ngu ngốc kia chưa chết.
Hai chân Nhậm Do run rẩy một cách mất khống chế. Cậu ta cũng không ngờ lại là cửa hàng này.
Nghĩ đến khả năng nữ sinh sáng nay mới cười cười chào hỏi bọn họ bây giờ đã biến thành một đống thịt không còn lành lặn là cậu ta lại mất đi can đảm liếc vào bên trong.
Lộ Dao nghe thấy tiếng ồn bên ngoài, tưởng khách tới nên đứng dậy ra mở cửa.
Tiếng bước chân truyền từ bên trong tới, cách cửa càng ngày càng gần.
Từ Tranh Vanh và Nhậm Do không khỏi nín thở, hai tay cầm chặt dụng cụ trói buộc.
Thấy nửa mũi giày trông rất quen lộ ra qua khe cửa, Lộ Dao đi qua liếc nhìn một cái, quả nhiên đó là hai nhân viên tuần tra sáng nay. Cô ngạc nhiên hỏi: "Sao hai người lại tới đây? Đổi ý rồi hả?"
Mặt Nhậm Do đầy vẻ ngạc nhiên. Cậu ta chợt lùi về phía sau một bước, còn suýt nữa làm rơi cả vũ khí trong tay xuống đất, mặc dù đã thở hắt ra một hơi nhưng vẫn hoảng loạn như cũ: "Cô... Không sao cả à?"
Lúc này, giọng Lưu Tịnh cũng truyền từ bên trong ra: "Ai vậy? Bạn cô hả?"
Từ Tranh Vanh và Nhậm Do đều nghe thấy. Cả hai bất chấp ngạc nhiên mà ló đầu qua khung cửa nhìn vào bên trong.
Cái người đã có dấu hiệu biến đổi trong lời người cung cấp thông tin kia bây giờ đang ngồi cạnh bàn nhàn nhã cầm cây kéo tỉa hoa.
Từ Tranh Vanh nhíu mày hỏi Lộ Dao: "Cô ấy không sao à?"
Bấy giờ Lộ Dao mới muộn màng tiếp được câu chuyện: "Trước đó trông cô ấy như bị cảm nắng vậy, nhưng bây giờ thì không sao nữa rồi."
Cảm nắng...
Đây là lần đầu tiên nghe được Nhậm Do nghe được một lời giải thích không thể hiểu nổi như thế.
Nghe thấy tiếng nói chuyện, Lưu Tịnh vừa đi ra cửa đã biết ngay chuyện gì xảy ra, vừa lúc hoa đã cắm xong hoa nên cô ấy đứng dậy ra ngoài luôn.
"Tôi cắm xong bình hoa rồi. Nhất thời không để ý nên sắp qua cả giờ nghỉ trưa mất rồi, tôi phải quay về đơn vị đây." Lưu Tịnh nghiêm túc nhìn Lộ Dao: "Hôm nay cảm ơn cô."
Lộ Dao nhìn ra đội tuần tra tới đây là để tìm Lưu Tịnh nên cũng không hỏi nhiều.
Bọn họ chỉ mới quen biết chưa lâu, cô không biết những người này muốn làm gì, cũng không nhúng tay vào được.
Có điều trông Lưu Tịnh có vẻ rất bình tĩnh.
Trạng thái của cô ấy bây giờ đúng là khá hơn vừa rồi trên đường rất nhiều.
Một ít suy đoán chợt lóe lên trong đầu Lộ Dao, có điều đã có kinh nghiệm tối hôm qua rồi nên lần này cô không nghĩ sâu hơn mà đứng yên tạm biệt Lưu Tịnh và đội tuần tra, còn nghiêm túc mời bọn họ nếu có thời gian hãy tới trải nghiệm hoạt động của cửa hàng.
---
Ra khỏi cửa hàng mô hình, Lưu Tịnh không quay lại tòa cao ốc văn phòng ban quản lý khu phố ngay mà là đi theo Từ Tranh Vanh và Nhậm Do tới nhà thờ phía Tây.
Trên đường trở về, Nhậm Do còn cẩn thận đem dụng cụ trói buộc cho Lưu Tịnh đeo vào.
Cậu ta không nhịn nổi tò mò nên thường xuyên quay đầu liếc nhìn Lưu Tịnh ngồi phía sau: "Hình như cô không biến đổi thành công nhỉ?"
"Á —" Một tiếng hét thảm thiết vang vọng khắp đường phố khu Bắc phố U Linh.
Nhậm Do ôm đầu nằm liệt trên motor, hồi lâu sau mới nghiến răng nghiến lợi tố cáo: "Anh Từ, anh ra tay ác quá vậy!"
Vẻ mặt Từ Tranh Vanh vừa nghiêm nghị vừa u ám: "Cậu quên sạch những gì học được trong đợt huấn luyện trước khi nhậm chức rồi à? Còn dám nói chuyện với cô ấy nữa chứ."
Nhậm Do ngơ ngác: "Em thấy hình như cô ấy vẫn còn tỉnh táo."
Từ Tranh Vanh không đáp.
Một khi đã bước lên con đường này thì kết cục của tất cả mọi người đều giống nhau.
Bị lạc mất nhân tính, biến thành quái vật, trở thành kẻ cuồng tín, chất dinh dưỡng và đồng lõa của vị kia.
Nhưng đúng là tình huống của Lưu Tịnh có sự khác biệt thật. Đây là lần đầu tiên anh ấy nhìn thấy một người đã biến đổi được nửa đường lại dừng như vậy.
Có thể những người khác không biết chứ những nhân viên đã làm việc ở nhà thờ lâu đều rõ, một khi quá trình biến đổi đã bắt đầu thì tiếp theo sẽ chỉ có từ từ đánh mất nhân tính mà thôi, đến cuối cùng sẽ biến thành tư thế quỳ mà vị kia thích nhất để đi tới bên cạnh gã.
Lưu Tịnh cũng cẩn thận nhớ lại chuyện vừa rồi sau đó không nhịn được nói: "Có thể là Lộ Dao đã đánh thức tôi đấy. Cô ấy không giống người ở phố U Linh, tưởng tôi bị cảm nắng nên dẫn tôi về cửa hàng, còn đồng ý cho tôi cắm hoa giùm nữa..."
Từ Tranh Vanh nói với Nhậm Do: "Cậu không cần đáp!"
Nhậm Do: "..."

Cửa hàng mô hình ở khu Bắc.
Lộ Dao đang thưởng thức bình hoa Lưu Tịnh mới cắm, cao thấp đan xen, sắc thái rực rỡ tươi đẹp, trình tự rõ ràng, thật sự rất đẹp.
Cô ôm bình hoa đi tới đi lui trong phòng khách, tìm một chỗ dễ thấy nhất rồi đặt lên đó.
Lúc này, có người gõ nhẹ mấy cái lên cửa cửa hàng, đi kèm theo đó là tiếng hô vang dội: "Có ai không? Chúng tôi muốn đăng ký trải nghiệm hoạt động miễn phí trong cửa hàng."



Bạn cần đăng nhập để bình luận