Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 195 - Cô ấy thật lòng muốn anh ta nhận được công việc này 2



Chương 195 - Cô ấy thật lòng muốn anh ta nhận được công việc này 2




Cô ấy thật lòng muốn anh ta nhận được công việc này 2
Sau khi ngồi lên xe, Cơ Thanh Nghiên dặn Trình Diệp thắt dây an toàn rồi chạy thẳng tới khu phố thương mại.
Trình Diệp ngồi trong xe thấy cảnh vật ngoài cửa sổ nhanh chóng lùi lại phía sau, đường đi càng ngày càng lạ: "Tôi còn chưa ăn sáng."
Cơ Thanh Nghiên: "Tôi cũng chưa ăn. Chờ lát nữa tới cửa hàng rồi ăn cũng được. Ở đó món ngon gì cũng có."
Trình Diệp: "Chúng ta đang đi đâu vậy?"
Cơ Thanh Nghiên: "Khu phố thương mại, nơi tôi đang làm việc. Hôm nay anh cũng sẽ phỏng vấn ở đó."
Trình Diệp nhận ra cô ấy không hề nói đùa, cũng không phải đang móc mỉa gì: "... Em thật sự muốn giới thiệu vị trí quản lý quán Internet Cafe này cho tôi hả?"
Cơ Thanh Nghiên: "Không thì sao?"
Trình Diệp: "..."
Cơ Thanh Nghiên: "Tôi đã nói trước với bà chủ rồi. Anh là người đầu tiên tới phỏng vấn nên cơ hội được ở lại là rất lớn."
Bàn tay đang đặt trên dây an toàn của Trình Diệp cứ thả lỏng rồi lại siết chặt. Anh ta rất muốn nói cho cô ấy biết rằng mình không sống được bao lâu nữa nhưng lại không thể nói nên lời.
Nói với cô ấy chuyện này làm gì chứ?
Chuyện của hai người bọn họ đã kết thúc từ lâu rồi.
Bây giờ cô ấy không còn khúc mắc gì trong lòng nữa, thật lòng muốn giới thiệu công việc cho anh ta.
Trình Diệp kiềm chế nỗi lòng đang dâng trào trong lòng, cố gắng bình tĩnh lại.
Cơ Thanh Nghiên đã sắp xếp xong chuyện phỏng vấn.
Vậy nên giờ anh ta chỉ có thể đến đó xem sao rồi khéo léo từ chối sau.
Lúc này, một tin nhắn mới hiển thị trên màn hình điện thoại của Cơ Thanh Nghiên. Cô ấy quay sang nhắc nhở Trình Diệp: "Anh mở điện thoại lên đọc tin nhắn mới rồi tải ứng dụng về ký thỏa thuận giữ bí mật đi. Chúng ta sắp đến nơi rồi."
Trình Diệp mở điện thoại di động ra thấy đúng là có một cửa sổ bật lên thật.
Cơ Thanh Nghiên: "App này là do tôi viết đấy. Anh vào đó ký thỏa thuận trước đi."
Trình Diệp vốn vẫn còn nghi vấn nhưng nghe cô ấy nói vậy, anh ta vẫn làm theo, cũng chẳng thèm đọc kỹ mà chọn "Có" toàn bộ luôn.
Đến khu phố thương mại, sau khi xuống xe, Trình Diệp nhìn về phía Cơ Thanh Nghiên: "Bây giờ em đang làm việc ở đây hả?"
Cơ Thanh Nghiên gật đầu: "Đúng thế. Để tôi dẫn anh đi ăn sáng đã rồi chúng ta đi tìm bà chủ sau."
Đây là một khu phố tồi tàn cách xa nội thành. Dùng mắt thường cũng thấy được nó chẳng có chút sức sống nào, thế mà chẳng hiểu sao cửa hàng lại mọc như nấm hai bên đường.
Sau khi nhìn thấy quán Internet Cafe thật, vẻ mặt Trình Diệp càng vi diệu khó tả.
Anh ta tưởng Cơ Thanh Nghiên sẽ dẫn mình tới cửa hàng đồ ăn nhanh hoặc là tiệm mì bên cạnh đó nên đã nhấc chân chuẩn bị bước lên bậc tam cấp rồi.
Ai ngờ cô ấy lại gọi anh ta lại: "Đừng vào tiệm mì. Trừ bà chủ ra thì chẳng ai vào được các cửa hàng bán đồ ăn ở khu phố thương mại nữa đâu. Chúng ta qua khách sạn suối nước nóng."
Trước khi vào khách sạn suối nước nóng, Cơ Thanh Nghiên đã rào trước với Trình Diệp: "Bây giờ tôi đang làm việc ở đây. Các cửa hàng ở khu phố thương mại không phải nơi tầm thường nên lát nữa có thấy cái gì thì anh đừng ngạc nhiên quá nhé."
Trước khi bước vào, Trình Diệp nghĩ: Dù có lạ thường đến mấy cũng không làm tôi ngạc nhiên nổi đâu.
Sau khi bước vào, thứ đập vào mắt anh ta là người tí hon chỉ cao có mười mấy centimet đang đi qua đi lại trên bệ cửa sổ, trên nóc nhà, trên thang máy, trong lối đi trong suốt.
Trình Diệp giơ tay lên dụi mắt rồi nhìn lại lần nữa, sau đó đối mắt với người tí hon đang đi ngang qua lối đi trong suốt.
Người ta gật đầu với anh ta một cái rồi từ từ đi mất.
Trình Diệp cúi đầu nhìn Cơ Thanh Nghiên.
Cơ Thanh Nghiên: "Không phải ảo giác đâu. Anh nhìn quen rồi là không còn vấn đề gì nữa."
Cô ấy giới thiệu qua cho Trình Diệp nghe về hoàn cảnh của khách sạn suối nước nóng, sau đó bổ sung thêm một câu: "Hoàn cảnh cửa hàng mà anh cần tới phỏng vấn không giống bên này lắm."
Trình Diệp đứng ở giữa hành lang ngạc nhiên nhìn đống kiến trúc mini xung quanh, không biết có nghe lọt tai lời cô ấy nói không nữa.
Một hồi lâu sau anh ta mới chậm chạp lấy lại tinh thần ngồi xuống ăn sáng: "Tôi... Muốn hỏi xem hoàn cảnh bên phía cửa hàng cần tuyển người kia như thế nào?"
Cơ Thanh Nghiên ngồi bên cạnh anh ta đáp: "Hóa ra anh nghe thấy rồi hả? Tôi cũng chưa qua đó bao giờ nhưng mà nghe bà chủ bảo là tu chân giới."
Trình Diệp vừa cầm được đôi đũa lên đã phải chậm rãi đặt xuống, lòng dạ nổi sóng: "Tu chân giới ư?"
Cơ Thanh Nghiên hết nhịn nổi mà phì cười: "Ừ, là tu chân giới đấy. Bà chủ muốn mở một quán Internet Cafe ở bên đó nên đang cần tuyển quản lý ưu tú."
Tu chân giới.
Trình Diệp cảm thấy thật tức cười.
Nhưng sau khi nhìn cảnh tượng trước mắt, anh ta hết cười nổi.
Nếu bên đó là tu chân giới thì có khi bệnh của anh ta...
Tất nhiên Trình Diệp đã từng đọc tiểu thuyết tu tiên rồi. Thỉnh thoảng có thời gian rảnh, anh ta cũng đọc tiểu thuyết trên phần mềm đọc sách.
Càng là câu chuyện sáng tạo và xa rời thế giới thực, anh ta lại càng thích.
"Được rồi, chúng ta ăn xong đã rồi đi phỏng vấn." Trình Diệp cầm đũa lên lần nữa, vùi đầu vào ăn.
Vốn là anh ta không có cảm giác thèm ăn, không biết là do cơm nước ở khách sạn suối nước nóng ngon hay là do tâm trạng thay đổi mà anh ta cảm thấy bữa sáng của mình hôm nay không tệ chút nào.



Bạn cần đăng nhập để bình luận