Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 667 - Trai đẹp toàn là mấy kẻ tâm địa gian xảo 4



Chương 667 - Trai đẹp toàn là mấy kẻ tâm địa gian xảo 4




Trai đẹp toàn là mấy kẻ tâm địa gian xảo 4
Hai hôm nay Ti Kim đã gặp quá nhiều cảnh tượng tương tự thế này rồi, căn bản đã miễn dịch. Nhưng đây là lần đầu tiên anh ta đi vào siêu thị lớn, cảm thấy khác với những thứ thấy trong truyện tranh.
Ti Kim vừa tò mò quan sát xung quanh, đồng thời cũng để ý hành động của Tô Linh.
Tô Linh ngồi xổm trên sàn điều chỉnh lại cảm xúc hết mấy giây mới đứng dậy, quay đầu qua nói: “Tôi muốn xuống lầu xem thử. Bên dưới là khu thực phẩm phụ, chắc có thể tìm thấy vài món đồ ăn.”
Ti Kim gật đầu: “Đi thôi.”
Đi được mấy bước, Ti Kim hơi khựng chân lại.
Dưới lầu có vài người còn sống, tình hình không ổn cho lắm, họ bị zombie chặn ở góc chết.
Hôm qua Chiếu Dạ mắc lỗi chạy vào bệnh viện, bà chủ đích thân đến đón. Buổi tối tan làm về nhà, Harold coi sẻ tinh là nhân vật không nghe lời đàn anh dặn điển hình, dạy dỗ cho nửa tiếng đồng hồ mới thôi.
Lòng tự tôn của Ti Kim tuyệt không cho phép anh ta phạm sai lầm như thế, thế là anh ta đi theo Tô Linh, không nhắc đến tình huống dưới lầu.
Thang cuốn đã ngưng hoạt động từ lâu, hai người men theo thang cuốn đi xuống.
Tình hình ở tầng hầm cũng không ổn, kệ hàng trống hơn phân nửa, trên đất rải rác bao bì bị giẫm nát, đồ bên trong cũng bị đổ ra ngoài, rơi vương vãi trên sàn còn bốc mùi mốc, hiện trường như một bãi rác cỡ lớn.
Kiểu siêu thị quy mô lớn này luôn là nơi tiếp tế vật tư bắt mắt và dễ có thu hoạch nhất vào giai đoạn đầu khi dịch bệnh zombie bùng phát, sớm đã đón tiếp rất nhiều người cồn cào vì đói.
Tô Linh khó khăn lục lọi quanh một kệ hàng, cô ấy tìm vài vòng rồi cũng lôi ra được một túi đường phèn nhỏ và một túi hạt ý dĩ có dán giá niêm yết ở bên dưới kệ hàng ngã sập.
Cô ấy thầm thở phào nhẹ nhõm, bỏ vật tư vào ba lô rồi dứt khoát nằm rạp xuống sàn để tìm, sau đó lại móc ra một túi muối ăn nhỏ, một ống mì khô nát vụn trong kẽ hở của kệ hàng.
Một ống mì khô rất nhỏ, chỉ có 150 gram, bên trong đã nát bấy không ra hình dạng nhưng may mà bao bì bên ngoài không bị rách, vẫn có thể ăn.
Tô Linh đứng lên bỏ muối ăn và mì vào ba lô thì thấy hình như thiếu gì đó, quay đầu lại không thấy Ti Kim đâu, lòng cô ấy bắt đầu hoảng loạn nhưng không dám lên tiếng.
Khi tiến vào tầng hầm của trung tâm thương mại, Ti Kim đã dặn cô ấy rằng bên dưới có khá nhiều zombie, chúng nhạy tiếng động và mùi máu tanh nhất nên phải cố gắng hết sức đừng tạo ra âm thanh lớn và cũng đừng để bị thương.
Tô Linh đứng nguyên tại chỗ hít sâu thở ra, vắt óc suy nghĩ lên kế hoạch cho hành động tiếp theo.
Ti Kim đi đâu mất rồi?
Lén bỏ chạy rồi? Không thể lắm.
Bị zombie bắt đi rồi? Không tạo ra tiếng động gì, cái này cũng vô lý nốt.
Bỗng dưng Tô Linh nghĩ đến một vấn đề: Nhân viên chạy vặt có thể đối phó với zombie thật ư?
Hôm qua cô ấy cầm được tờ rơi đã đặt đơn rồi, sáng nay cũng nhiệt huyết đặt đơn, nói ra thì cô ấy vẫn chưa thấy nhân viên chạy vặt giao tranh chính diện với zombie lần nào luôn ấy.
Dù là nhân viên chạy vặt, gặp zombie cũng sẽ rút lui nhỉ?
Tô Linh bắt đầu chán nản, cô ấy đã bỏ qua một chuyện rất quan trọng. Nhân viên chạy vặt cũng là cơ thể máu thịt, đối mặt với zombie cũng sẽ sợ hãi.
Tô Linh vừa tự kiểm điểm bản thân vừa vô ý ngẩng đầu lên thì con ngươi của cô ấy chợt co rút, cả người cũng cứng đờ.
Hai con zombie đã sắp thối rữa toàn bộ không biết đã xuất hiện ngay phía trước từ khi nào, cách cô ấy chưa đến hai mét, miếng thịt màu đỏ rỉ sét trông như lớp da rách treo trên khung xương, cô ấy có thể thấy rõ con giòi màu trắng đang lúc nhúc trong thịt thối ở ngón tay cái.
Chúng đang chậm rãi di chuyển về phía cô ấy từng chút từng chút.
Tay chân Tô Linh không nghe sai khiến, bắt đầu run rẩy yếu ớt.
Cô ấy biết mình cần phải xoay người bỏ chạy, thế nhưng lại từ từ bủn rủn, hai chân như bị dội đầy xi măng, đóng cọc cứng ngắc tại chỗ, không thể di chuyển dù chỉ một chút.
Zombie ngày càng gần, Tô Linh đã có thể ngửi thấy mùi hôi trên người chúng rồi, thịt thối đỏ sậm nhão nhoét phảng phất như biết hít thở, đang chậm rãi đập thình thịch.
“Lộp bộp —”
Một con giòi màu trắng chui ra rơi xuống đất, điên cuồng bò lúc nhúc về hướng của Tô Linh.
Tô Linh sợ điên rồi, tay chân bị nỗi sợ cầm cố đột nhiên được giải thoát, cô ấy vừa hét vừa liên tục nhích từng bước nhỏ lùi về sau, bờ vai đập mạnh vào thứ gì đó, cô ấy cúi xuống hoảng sợ hét lên, căn bản không dám ngoảnh lại nhìn.
Lúc này đột nhiên động tác của con zombie phía trước nhanh hơn, khung xương phát ra âm thanh ken két nhào đến Tô Linh.
Ti Kim ôm lấy Tô Linh bằng một tay, lách người cạy ra một tấm ván từ trên kệ hàng rồi quăng nó ra theo chiều ngang.
Tấm ván bằng nhựa mỏng tang như lưỡi rìu nhưng bén và nhẹ hơn, vù vù bay ra rất xa, cuối cùng ghim sâu vào bức tường.



Bạn cần đăng nhập để bình luận