Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 1197 -



Chương 1197 -



Cửa xe chậm rãi hạ xuống, Lộ Dao ngẩng đầu lên nhìn tài xế.Cố Lương Thời hiểu ý cô nên bảo tài xế xuống xe chờ.Lộ Dao không muốn chiếm quá nhiều thời gian của Cố Lương Thời nên hạ giọng xuống hỏi thẳng: "Nếu sau này ở khoảnh khắc cuối cùng ông đột nhiên biến thành một bụi cỏ, một bụi hoa hoặc một cái cây thì ông cảm thấy thế nào?"Cố Lương Thời tưởng Lộ Dao vội vàng chạy tới là có chuyện quan trọng gì cần nói với mình, ai ngờ cuối cùng lại nghe cô hỏi một vấn đề không rõ ràng như vậy. Chẳng hiểu sao trong lòng hiện lên suy nghĩ có thể đây là lần cuối mình gặp bà cụ kỳ lạ này nên Cố Lương Thời nghiêm túc suy nghĩ mấy giây rồi bỗng có mấy hình ảnh xa xưa xuất hiện trong đầu ông ấy.Đến khi ngước mặt lên lần nữa thì đôi mắt vốn đục ngầu của ông ấy đã trở nên tỉnh táo hơn hẳn, vẻ mặt cũng như đang hoài niệm: "Vậy tôi muốn trở thành một cây sơn trà."Lộ Dao giả vờ cho tay vào túi áo lấy đồ nhưng thực ra là nhanh chóng vặt một góc bóng đen ra nặn thành một tấm thẻ bài có khắc chữ "Dao".Sau đó cô đưa cái móc chìa khóa đen như mực kia cho Cố Lương Thời: "Đến khi cảm thấy cuộc sống không còn gì thú vị nữa, ông có thể cầm tấm thẻ bài này tới nơi mà mình thích, nguyện vọng của ông sẽ được thực hiện."Cố Lương Thời im lặng nhìn chằm chằm thẻ bài trong tay Lộ Dao, không hề có ý định muốn nhận: "Tôi đã tám mươi tuổi rồi, đã là một ông lão đáng thương bị xã hội và thời gian vứt bỏ. Bà không cần dỗ dành tôi như dỗ con nít vậy đâu."Lúc này Yến Quy cầm một cái lọ đi tới.Trong lọ là một cây húng quế xanh biếc.Lộ Dao nhận lấy lọ thuỷ tinh rồi nhét nó vào tay Cố Lương Thời rồi lại đeo thẻ bài màu đen kia lên cổ tay gầy đét của ông ấy.Bóng đen như có thể co dãn vậy. Nó thả lỏng đong đưa trên cổ tay ông lão như một món đồ trang sức thường thượng.Lộ Dao nhìn Cố Lương Thời bằng ánh mắt kiên định rồi trịnh trọng dặn dò: "Nửa đêm nay ông nhớ nhìn chậu cây này nhé. Đến lúc đó ông sẽ hiểu ý tôi."—Chiếc xe chạy bon bon trên đường. Cố Lương Thời ngồi ở hàng ghế sau thỉnh thoảng lại cúi đầu liếc nhìn lọ đựng cây trong tay.Mùi húng quế thơm thơm lướt qua chóp mũi khiến Cố Lương Thời nhíu mày. Ông ấy không thích cái mùi này lắm, có điều chút tò mò không nhiều lắm trong lòng vẫn đủ để ông ấy kiên nhẫn.Ông ấy nghĩ mình sẽ kiên nhẫn chờ đến nửa đêm để xem ý của bà cụ kia là gì.Lúc này Cố Lương Thời đã hoàn toàn đem quên mất mấy lời mình nói trước mặt Lộ Dao rồi. Còn Lộ Dao nói cái gì mà trước khi chết có thể biến thành một đoá hoa, một cái cây gì đó...Ông ấy lên mạng đọc thì thấy có ông lão sống cô độc quá nên thần kinh trở nên không bình thường, thường sinh ra ảo giác rằng mình đã từng gặp mặt hội đàm với nguyên thủ quốc gia, còn ăn cơm với người giàu nhất cả nước nữa... Tính ra ảo tưởng của Lộ Dao chỉ khá kỳ lạ mà thôi, thậm chí còn có vẻ chất phác nữa.Nhớ tới dáng vẻ chân thành khi nói những lời kia của Lộ Dao, Cố Lương Thời không khỏi buồn cười. Đúng lúc này, bụng ông ấy đột nhiên đau quặn lên nên ông ấy chẳng còn tinh thần nghĩ đến chuyện vừa rồi nữa.Sau khi về đến nhà mình, Cố Lương Thời cho tài xế rời đi còn mình thì tự dẫn Bình An lên tầng."Bình An" là cái tên là Cố Lương Thời đặt cho người máy mình thuê.Sau khi có Bình An, ông ấy sa thải dì giúp việc trước kia. Từ đó cuộc sống sinh hoạt trong nhà lẫn khi ra ngoài của ông ấy đều do Bình An xử lý.Căn nhà yên tĩnh như một ngôi mộ. Nội tâm Cố Lương Thời bình tĩnh như không có bất cứ chuyện gì có thể làm ông ấy dậy sóng.Ông ấy rất thích cuộc sống hiện tại. Nếu không phải khám ra bệnh ung thư gan thì cuộc sống tuổi già trong mơ của ông ấy giờ mới bắt đầu.Cố Lương Thời bảo Bình An đặt cái lọ lên trên bàn uống trà nhỏ rồi đi lấy thuốc qua cho mình.Gần đây ông ấy thường xuyên phải uống thuốc giảm đau nên cơ thể đang dần nhờn thuốc đi rồi, chỉ là ông ấy vẫn uống để cho lòng mình được an ủi mà thôi.



Bạn cần đăng nhập để bình luận