Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 472 - Đồ nhà tôi bán chủ yếu tập trung vào việc trải nghiệm DIY siêu thực tế 2



Chương 472 - Đồ nhà tôi bán chủ yếu tập trung vào việc trải nghiệm DIY siêu thực tế 2




Đồ nhà tôi bán chủ yếu tập trung vào việc trải nghiệm DIY siêu thực tế 2
Vị khách ngồi đối diện người này đang ra sức nhào nặn, muốn làm một chiếc bánh fondant: "Bên tôi cũng sắp chuẩn bị xong rồi, lát nữa phải nặn cho ra hình vợ mới được."
Lộ Dao: "..."
Đây là cảnh tượng mà cô chưa từng ngờ tới.
Hai người này thấy Lộ Dao đi vào cũng không hề sợ hãi, còn nói thẳng với cô luôn là mình đến đây để làm đồ thủ công, dù sao cũng đã trả tiền rồi nên muốn dùng vật liệu làm bánh để vẽ vời hay nhào nặn gì là việc của mình.
Lộ Dao: "Trên nguyên tắc thì là thế, có điều hôm nay chúng ta trải nghiệm hoạt động làm bánh, xin hãy tôn trọng đồ ăn một chút."
Vị khách vẫn còn đang cầm dao vẽ vẽ kia thuận miệng đáp: "Dù sao cũng là số liệu cả, lãng phí mấy thứ lương thực không có thật thôi mà, vui đùa một chút có sao đâu?"
Những người khác cũng gật đầu theo.
Số liệu? Có ý gì vậy?
Lộ Dao nhớ lại rồi còn đang kinh doanh thử, hình như Giang Lẫm cũng đã nói lời tương tự rồi. Lúc đó cậu ta vạch trần việc cô sử dụng kỹ thuật thực tế ảo tái hiện màn biểu diễn pháo hoa, trong lời nói đã lộ ra rằng có vẻ như cậu ta không hề cảm thấy ngạc nhiên vì sự tồn tại của kỹ thuật này.
Như vậy chỉ có một khả năng đó là kỹ thuật thực tế ảo đã có mặt ở thế giới này rồi.
Nhưng Lộ Dao chưa từng thấy cửa hàng nào trên phố U Linh sử dụng nó.
Cô trầm tư suy nghĩ nên nhất thời không nói gì.
Tống Văn đứng trong đám người không nhịn được mà nói: "Có thể thức ăn trong cửa hàng không phải số liệu đâu."
Vị khách đang vẽ kia cười lạnh: "Không phải số liệu chẳng lẽ lại là thức ăn thật?"
Tống Văn ngước mắt lên liếc nhìn Lộ Dao rồi cất giọng ngờ vực: "Nghe có vẻ rất kỳ lạ nhưng tôi cảm thấy là vậy. Các người không tin thì thử ăn một miếng là biết ngay thôi mà."
Những người đang hóng hớt xung quanh hơi động lòng, bèn quay về trước bàn làm việc của mình nếm thử chút bơ vừa làm xong theo hướng dẫn. Hương vị ngọt ngào mềm mại như mây, trong vị ngọt còn có mùi sữa thơm lừng, cho vào miệng vừa tươi mới vừa chân thật, hoàn toàn không giống với những món ăn được trộn quá nhiều phụ gia điện tử để câu cừu trên phố U Linh.
Từ Tranh Vanh đứng ở cửa mà sốt ruột.
Vốn là bọn họ muốn che giấu tin tức âm thầm điều tra nhưng sự đặc biệt của cửa hàng này hoàn toàn không thể nào che giấu được.
Mới ngày đầu tiên khai trương mà đã có người phát hiện ra việc đồ ăn của cửa hàng đặc biệt rồi.
Cả những người đang hóng hớt và khách hàng đều khựng lại, im lặng quay sang nhìn Lộ Dao.
Lộ Dao mỉm cười: "Đây cũng là thứ nhà chúng tôi bán, chủ yếu tập trung vào việc trải nghiệm DIY siêu thực tế."
Khách hàng: "..."
Sau một lúc im lặng khá lâu, vẻ mặt các vị khách đều hơi thay đổi, ánh mắt chết lặng khi nhìn về phía bánh ngọt trong lò nướng đã có thêm vẻ thật lòng mong đợi.
Vị khách vừa vẽ tranh trên bơ kia cũng không khoe khoang nữa mà đang múc bơ trong cái bát nhỏ ra ăn, càng ăn càng mê, cuối cùng dứt khoát múc luôn một bát lớn.
Khách hàng vẫn còn đang nhồi bột làm bánh cất lời gọi Lộ Dao lại: "Bà chủ, tôi mua thêm hai phần nguyên liệu nữa, à không, lấy cho tôi năm phần."
Bấy giờ những người khác mới kịp phản ứng.
"Bà chủ, tôi cũng lấy một phần nữa, không, hai phần."
"Tôi cũng lấy thêm hai phần."
"Ba phần!!!"
Lộ Dao tự cho là mình đã chuẩn bị chu đáo nhưng đưa đầy năm phút sau, sáu mươi sáu phần nguyên liệu cô chuẩn bị đã bị khách đập tiền mua hết.
Các vị khách mua xong cũng không lề mề hóng hớt nữa mà bắt đầu điên cuồng nhồi bột chuẩn bị làm thêm hai ba cái bánh bông lan nữa.
Thật ra Lộ Dao cũng hiểu được tâm trạng khi đột nhiên cảm nhận được hương vị này. Có điều bỏ tiền ra mua nhiều nguyên liệu như vậy thì thành phẩm làm ra cũng không thể ăn hết trong khoảng thời gian ngắn được. May mà trong kho hàng của cô có hộp đựng đồ ăn đặc chế của cửa hàng đồ ăn nhanh.
Một đồng u linh một hộp, vừa giữ được độ tươi vừa bảo vệ môi trường. Lát nữa cô sẽ hỏi xem khách có cần không.
Cam Kình và Trần U quay lại hai góc hai đầu phòng học. Sau khi đoán ra được thân phận của bọn họ, Lộ Dao không dám đi quá xa nữa mà đứng trước cửa phòng học nói tiếp chuyện vừa rồi chưa nói xong với Từ Tranh Vanh.



Bạn cần đăng nhập để bình luận