Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 1297 -



Chương 1297 -



Bàn tay gác trên mép quầy bar của Giản Tùng không chịu yên: “... Anh Chung, ngay cả gấu trúc mà mình cũng có thể nuôi trong nhà luôn sao?”Chung Liên Gia: “Nhóc ấy tên An An, là một nhóc gấu trúc tinh.”Giản Tùng: “...”Chung Liên Gia đứng lên, nói nhỏ: “Giảo Nương cũng là yêu. Trừ tôi và hai người nữa ra, nhân viên bên này đều không phải con người, cậu chú ý chút.”Đột nhiên Giản Tùng thấy tất cả đã trở nên hợp lý, thì ra đều không phải con người à.Thân ở quán net, nhưng Giản Tùng lại không có tâm trạng để lên mạng.Lên mạng có gì vui đâu?Cậu ấy bưng một cái ghế ra để ở góc cửa chính của quán net, nhìn ngắm bên ngoài qua cửa kính.Cùng một cánh cửa, nhưng cảnh sắc bên ngoài lại khác nhau.Rừng cây rậm rạp xanh mơn mởn, xung quanh bốc lên linh khí vô hình.Giản Tùng tận mắt chứng kiến có người bất thình lình lòi ra từ một chỗ nào đó, tùy tiện chạy vào quán net, cũng có người rời khỏi từ quán net, đi đến một chỗ nào đó rồi đột nhiên mất tăm.Đây chính là...Hùng An An lười biếng nằm rạp trên lưng Giản Tùng: “Truyền tống trận đó.”Nhóc gấu trúc tinh không hề nhẹ, còn đang trong hình thú, móng vuốt vừa to vừa sắc.Giản Tùng suýt gãy lưng, thấy hai móng vuốt xù lông kéo xuống khỏi vai, cậu ấy không nói gì, lặng lẽ chấp nhận sự “độc sủng” này.Giản Tùng: “Nhóc không đi làm hả?”Hùng An An: “Lát nữa đi, ở cửa hàng khác.”Giản Tùng tò mò: “Nhóc có thể làm gì vậy?”Hùng An An: “Chạy vặt, bảo vệ, xử lý zombie đều là công việc của em.”Giản Tùng: “... Xử lý zombie?”Hùng An An: “Chính là cửa hàng dịch vụ chạy vặt ấy ạ, anh chưa từng đi sao?”Giản Tùng lắc đầu, bạn nhỏ trò chuyện thật vui, cậu ấy đang định hỏi thêm vài câu thì đột nhiên trông thấy một nữ yêu cài phụ kiện tóc quen thuộc đi vào quán.Khí chất và cách ăn mặc. đó, Giản Tùng đoán đối phương là yêu.Rõ ràng trước kia chưa từng gặp, nhưng Giản Tùng lại vô cớ thấy hơi quen, nhất là phụ kiện hình con nhện lông thắt trên tóc cô ấy.Chu Nghênh thấy Hùng An An lười biếng làm nũng trên người khách hàng, bèn nhắc nhở: “An An, xuống mau. Cân nặng của nhóc, đừng làm khách mệt.”Hùng An An lề mề đứng dậy: “Chị Chu Nghênh, sao đến sớm vậy ạ?”Chu Nghênh quăng USB trong tay: “Chị đăng video.”Giản Tùng nhìn chằm chằm vào Chu Nghênh, chậm rãi chớp mắt, buột miệng nói: “Lẽ nào cô là Chu Chu Tử rất nổi trên mạng?”Giờ Chu Nghênh mới nhìn kỹ lại Giản Tùng một cái: “Sao anh biết tôi?”Giản Tùng tiến lên một bước, định nói “Tôi là fan của cô, rất thích tác phẩm của cô”, nhưng tự dưng lại quay người chạy ra khỏi quán, ngửa đầu điên cuồng hét to: “Trương Duệ Nghiêu cậu là một tên súc sinh, trả lại những gì cậu dùng của tớ đi!!!”Con phố tồi tàn, anh Chung, quán net mở ở tu chân giới, đại mỹ nhân yêu tộc, gấu trúc tinh, Chu Chu Tử ở núi Bất Tiên... Mãi đến hôm nay, Giản Tùng mới biết cậu ấy đã mất bao nhiêu thứ, là tên súc sinh Trương Duệ Nghiêu này về mời cậu ấy vài bữa cơm, còn bản thân thì âm thầm cố gắng, thuận lợi vào làm ở khu phố thương mại... Sau này ngày nào cũng có thể làm việc tại nơi thú vị như này, ngày nào cũng có thể gặp được Giảo Nương, Hùng An An, Chu Chu Tử, còn cậu ấy—Tốn mấy trăm nghìn khó lắm mới đặt được lịch, chỉ là một du khách.Sao Giản Tùng không tổn thương cho được?Tổn thương vô cùng!Kiểu vỡ thành từng mảnh, không thể ghép lại được ấy!Phẫn nộ hét vài tiếng với núi non hùng vĩ, trút hết cơn giận, Giản Tùng cúi đầu, thấy có ba cô gái độ tuổi khác nhau đứng dưới hiên nhà bên kia phố, ai cũng nhìn cậu ấy bằng ánh mắt kỳ lạ.Giản Tùng đỏ mặt, lúc bị tổn thương lại quê muốn đội quần, quyết định chết cho xong!!!AAAAA!!!Lộ Dao khẽ gật đầu với Diêu Văn Lan và Thích Tư Mẫn ra hiệu họ đi trước, còn cô thì bước xuống bậc thang đi về phía Giản Tùng.Khi bà chủ đi đến trước cửa quán net, Trương Duệ Nghiêu ra khỏi văn phòng kế bên, quẫn bách chào hai người: “Bà chủ, anh Tùng.”Giản Tùng hơi giật mình, bỗng dưng quên mất cảm xúc của mình.Cô gái trẻ này vậy mà là bà chủ!Lộ Dao gật đầu, nhìn Giản Tùng: “Cậu gặp vấn đề gì sao?”Bà chủ không phải là một người khiến người ta vừa gặp đã thảng thốt, nhưng khi được đôi mắt dịu dàng ấy nhìn chăm chú, giọng nói nhỏ nhẹ hỏi thăm đã vô tình xoa dịu được cảm xúc ngại sắp chết của Giản Tùng.



Bạn cần đăng nhập để bình luận