Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 243 - Bà chủ có ý xấu gì ư? 2



Chương 243 - Bà chủ có ý xấu gì ư? 2




Bà chủ có ý xấu gì ư? 2
Ma Bảo nhảy khỏi người Toàn Phong, đáp xuống mặt sàn, biến thành đứa bé mắt đỏ tóc đen: “Tên mắt xanh kia đâu?”
Lộ Dao: “Nhóc đang hỏi Harold à?”
Ma Bảo: “Hắn tên là Harold? Đúng, gọi hắn ra đây, ta đến để rửa nhục.”
Toàn Phong thầm nói Ma Bảo thật nham hiểm, chờ họ thoát được chiếc lồng giam này, trời đất có thể khoan dung cho Nhân tộc bé nhỏ này nói chuyện sao?
Lộ Dao: “Harold đi học tối mới về. Nhóc tuổi này không cần đi học à?”
Ma Bảo hất mặt lên: “Ngươi tưởng Ma tộc ngu ngốc giống con người sao?”
Lộ Dao: “Tôi không biết ma vật có ngốc hay không, nhưng nếu hai cậu không đền tiền thì đừng mong ra khỏi đây.”
Toàn Phong và Ma Bảo: “...”
Nói chuyện với Nhân tộc này quả thật như nước đổ đầu vịt.
Toàn Phong: “Bọn ta ra ngoài vội vàng nên quên mang linh thạch. Ngươi thả bọn ta ra trước, bọn ta tự về Ma vực lấy linh thạch đến, tuyệt không nuốt lời.”
Lộ Dao gõ nhẹ lên khung lồng, không hề lay động: “Lỡ mấy cậu chạy, tôi biết đi đâu tìm đây? Chuyện này vốn do hai cậu mà ra, nhưng hai cậu lại không có linh thạch trừ nợ. Tôi cũng không phải người không có lý lẽ, chi bằng thế này nhé, hai cậu ký thỏa thuận làm thời vụ mười bốn ngày với tôi, lấy công trừ nợ.”
Toàn Phong: “... Ý của ngươi là muốn bọn ta làm công ở cửa hàng nhà ngươi?”
Lộ Dao gật đầu: “Đúng, sau mười bốn ngày, coi như hết tiền nợ.”
Dám bắt giữ cả Ma tộc để làm công cho cô, còn có chuyện gì mà cô không dám làm?
Toàn Phong thật sự không thể ngờ đến nhân gian một chuyến sẽ bị một vố đau tới vậy.
Tình thế ép buộc, nghĩ đi nghĩ lại hình như cũng chỉ có thể làm theo yêu cầu của cô. Thế là Toàn Phong, Ma Bảo ký thỏa thuận với Lộ Dao một cách không tình nguyện.
Lộ Dao cất thỏa thuận, giải trừ ma pháp, tiện thể nói: “Nếu hai cậu bỏ trốn, tôi sẽ cầm hai bản thỏa thuận này đến Ma vực đòi một câu giải thích. Năng lực của Harold chắc tiểu ma vật biết rõ.”
Ma Bảo tức quá hóa giận: “Ông đây tên Ma Bảo, không phải tiểu ma vật. Chẳng phải chỉ mười bốn ngày thôi sao? Ai bỏ trốn chứ!”
Toàn Phong thở dài, ma, yêu, tinh, quái, linh thú và Nhân tộc ký thỏa thuận luôn cực kỳ rắc rối nên rất hiếm khi không tuân theo, nếu không thì sẽ bị cắn trả. Nhịn nhục chịu khổ mười bốn ngày thì có thể xóa bỏ thỏa thuận, họ sẽ không trốn đâu.
Cuối cùng cũng đã xử lý rõ ràng chuyện đền bù, kho hàng cá nhân của Lộ Dao có thêm một đống linh thạch và hai nhân viên thời vụ miễn phí.
Lộ Dao nhấn mở bản đồ trực tuyến trên bản điều khiển hệ thống, khoản đền bù nhận được lúc nãy không được quy vào doanh thu của quán. Xem ra đây chỉ được tính là một phần tài lộc bất ngờ, sẽ không đẩy nhanh tiến độ nhiệm vụ.
Chung Liên Gia kiên nhẫn chờ Lộ Dao đàm phán xong, còn khá vui mừng khi thấy mình có thêm hai người đồng nghiệp.
Cửa hàng thê thảm thế này, có thêm hai nhân viên, quét dọn cũng nhanh hơn.
Chỉ là dọn sạch đống mảnh vụn đổ nát, trùng tu lại cửa hàng rồi thu mua máy móc, bảo trì một phen nhanh nhất cũng nửa tháng.
Vì sự kiện đánh nhau, bà chủ phải cắt giảm khách hàng hai bên yêu ma, lúc khôi phục kinh doanh, e là cũng đã mất nguồn khách hàng rồi.
Đối với quán net, tổn thất lần này thật sự nghiêm trọng.
...
Lộ Dao lại lấy ma trượng từ kho hàng cá nhân ra, đi đến chính giữa cửa hàng đã trở thành đống đổ nát: “Ba người và cả sẻ tinh nữa, qua một bên chờ lát.”
Họ không biết bà chủ lại muốn làm gì nhưng cũng ngoan ngoãn lui ra sau quầy bar — Khu vực vẫn được coi như hoàn chỉnh nhất trong quán.
Lộ Dao quơ ma trượng, bảng pháp trận bay vút, bảo thạch màu vàng ở đỉnh ma trượng sáng lên.
Ma pháp trận Ánh Sáng được khởi động lơ lửng giữa không trung, trận pháp hình tròn chậm rãi mở rộng, đá vụn dưới sàn bay lên rồi trở về chỗ ban đầu của chúng.
Chưa đến hai phút, cửa hàng đổ nát do bị hai tộc yêu - ma đập cho tan tành và bị gió tuyết càn quét, yêu thuật xâm lược đang từng chút được khôi phục.
Trần nhà, mặt tường, sàn nhà khôi phục như ban đầu, máy móc và bàn ghế bị hỏng cũng trở lại nguyên dạng, trên màn hình hiển thị của máy tính vẫn là giao diện trước khi bị đập hư.
Lộ Dao: “Tiểu Chung, anh đi liên lạc với Cơ Chỉ Tâm mua thêm hai mươi máy, chiều mai đưa qua đây. Chiều nay tôi phải mở rộng quán Internet Cafe, không cần người trông quán lúc bảo trì. Lát nữa anh có thể tan làm rồi, tiện thể thông báo cho Trình Diệp và Thanh Nghiên một lát nữa đến văn phòng mở cuộc họp ngắn, chúng ta bàn về vấn đề nâng cấp bàn phím.”
Chung Liên Gia: “... Vâng.”
Anh ta đã không muốn hỏi thêm gì nữa rồi.
Tổn thất hay nguồn khách hàng gì đó, tuyệt nhiên không cần một quản lý nhỏ bé như anh ta nhọc lòng.



Bạn cần đăng nhập để bình luận