Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 760 - “Anh thì là cái thá gì?” 2



Chương 760 - “Anh thì là cái thá gì?” 2




“Anh thì là cái thá gì?” 2
Lưu Mẫn không nhịn được bật khóc, vừa sợ vừa ấm ức: “Biết rõ họ mạnh đến thế, tại sao còn muốn kiểm soát họ chứ?”
Cô ấy không làm gì hết, chỉ ra ngoài làm nhiệm vụ theo đội nhóm thôi, vì quyết sách sai lầm và sự ngạo mạn của lãnh đạo mà giờ họ đều sắp phải chết.
Kính cửa sổ xe đã bị phá, mấy bàn tay khô gầy thò vào xe. Da thịt trên tay chúng như bị thịt ba rọi rang muối bị nung đến nhừ ra, bị kính rạch nhẹ một cái, rách da lồi thịt, mùi hôi phả vào mặt.
Thôi Phùng Thời nhớ lại một đời huy hoàng ngắn ngủi của anh ta, không thể không thừa nhận sai lầm nghiêm trọng nhất chính là lúc trước đã khinh thường bà chủ trẻ ấy.
Một cô gái, lại còn trẻ đến thế, dựa vào đâu mà thống lĩnh nhiều nhân viên chạy vặt mạnh mẽ tài cao mà còn cực kỳ trung thành đến thế?
Cô còn thiển cận nữa, sở hữu quân đội mạnh mẽ đến thế nhưng lại ru rú ở khu dân cư hoang phế này, mở một cửa hàng dịch vụ chạy vặt cực kỳ buồn cười.
Nếu anh ta có thể thống lĩnh nhiều nhân tài đến thế, đừng nói một căn cứ Hy Vọng, mà là xua đuổi toàn bộ zombie ra ngoài, xây dựng lại khu an toàn con người cũng là chuyện nằm trong tầm tay.
Thôi Phùng Thời nghĩ rất nhiều, trước khi dịch bệnh zombie chưa bùng phát, anh ta chỉ là một quản lý sảnh ngân hàng. Cả ngày đều nghĩ đến việc chào đón khách hàng, nâng cao chức nghiệp, bị áp lực cuộc sống đè cho không có thời gian thư thả và khí khái cang trường.
Nói ra thật mỉa mai, cơ hội của anh ta vậy lại đến từ thời buổi loạn lạc, dịch bệnh zombie bùng phát, anh ta vào căn cứ Hy Vọng trước tiên, sau đó tiến vào tầng lớp quản lý.
Trưởng căn cứ tiền nhiệm lên chức chưa được một tháng đã qua đời, anh ta tưởng đây là cơ hội anh ta thực hiện hoài bão.
Nhưng anh ta lên chức cũng chưa được hai tháng, giờ cũng sắp chết rồi.
Giống hệt trưởng căn cứ tiền nhiệm, bỏ mạng trong miệng mấy con zombie dơ bẩn xấu xí kia.
Chiếc xe chịu không nổi sức va đập của đám zombie, cả cửa xe cũng rời ra rồi.
Đám zombie ùa lên, cấu xé người sống trên xe.
Tiếng hét thảm thương truyền đi rất xa rất xa rất xa.
Trong con hẻm cách đường Kim Bác một con phố, Lý Túy dẫn theo năm đội viên đứng nhìn từ xa.
Cô gái duy nhất trong đội Sở Lê nhíu mặt mày, chỉ nghe tiếng hét thôi cũng có thể tưởng tượng ra được khung cảnh: “Thảm quá, tiếc là họ không biết nhờ cửa hàng dịch vụ chạy vặt giúp đỡ, nói không chừng vẫn có cơ hội chuyển mình.”
Lý Túy cúi đầu nhìn cô ấy một cái rồi chậm rãi lắc đầu: “Mấy chiếc xe đó rất quen, hai hôm trước đỗ gần đường Quan Âm. Chiều hôm qua tôi còn thấy họ gọi chạy vặt, còn cầm danh thiếp đã dùng đến cửa hàng đổi vật tư mấy lần. Tình hình hơi bất thường, có lẽ không phải là họ không muốn gọi chạy vặt mà là không thể gọi.”
Tiểu đội Lý Túy đến từ căn cứ Lê Minh của thành phố Lục Nghị, hơn một tuần trước họ biết được sự tồn tại của cửa hàng dịch vụ chạy vặt, thời gian này họ đã về căn cứ một lần.
Đây là lần thứ hai đến tìm kiếm ở thành phố Cao Thăng, lúc này đã nấn ná ở khu vực thành phố tận mấy hôm rồi, cũng coi như đã hiểu về cửa hàng dịch vụ chạy vặt và thành phố Cao Thăng với một mức độ nhất định.
Đội viên: “Tại sao không gọi? Lẽ nào nhân viên chạy vặt có vấn đề?”
Sở Lê nhướng mày: “Không phải chứ? Mấy nhân viên chạy vặt đó mạnh như siêu nhân vậy, có thể có vấn đề gì được?”
Lý Túy cũng không hiểu.
Vốn dĩ hôm nay họ định về thành phố Lục Nghị báo cáo lại tình hình của thành phố Cao Thăng, xem ra lại đi không được rồi, còn phải về cửa hàng dịch vụ chạy vặt điều tra một chuyến.



Bạn cần đăng nhập để bình luận