Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 188 - “Cô đúng là người không có giai đoạn đình trệ mà.” 1



Chương 188 - “Cô đúng là người không có giai đoạn đình trệ mà.” 1




“Cô đúng là người không có giai đoạn đình trệ mà.” 1
[Nhắc nhở hệ thống: Thăng cấp dị không gian cho cửa hàng thứ tám thành công. Tinh Môn đã mở.]
Lộ Dao mở mắt ra với tay mò mẫm tìm kiếm điện thoại di động bên gối đầu. Mới sáu giờ ba mươi sáng.
Lúc này đã là một tuần sau khi nhiệm vụ cuối cùng của khách sạn suối nước nóng kết thúc.
Hôm qua người máy thay mặt đã gửi tin nhắn giục Lộ Dao khai trương cửa hàng mới.
Lộ Dao đi vòng quanh khu phố thương mại một vòng rồi vừa ý cửa hàng cách trung tâm bổ túc trẻ em ba căn. Thế là cô quyết định sẽ thăng cấp nó thành dị không gian rồi mở Tinh Môn ở đây.
Khoảng thời gian gần đây cô thường hay nghỉ ngơi ở khách sạn suối nước nóng. Sau một ngày bận rộn và mệt mỏi, buổi tối được ngâm suối nước nóng thư giãn là một cách thư giãn tuyệt vời.
Lộ Dao ngồi dậy mở giao diện hệ thống ra.
Một cửa hàng mới vừa được thắp sáng trên bản đồ khu phố thương mại. Trên biển hiệu chưa có tên.
Lộ Dao gõ nhẹ đầu ngón tay lên màn hình một cái rồi quay lại thanh trạng thái của chủ cửa hàng.
Bà chủ: Lộ Dao
Tuổi tác: 22
Cửa hàng: 9
Nhân viên cửa hàng: 224
Giá trị nhân khí: 62015500
Tài sản: 14.150.000
Tiến độ đạt thành nguyện vọng: 48%
Số ô chứa đồ trong kho hàng: 50
(Bản đồ khu phố thương mại)
Vì mới có thêm một cửa hàng mở Tinh Môn nên số liệu trong thanh trạng thái nhanh chóng thay đổi.
Tám cửa hàng thêm cả một chi nhánh nữa là Lộ Dao đã mở tổng cộng chín cửa hàng ở khu phố thương mại nhỏ này rồi.
Số lượng nhân viên cửa hàng cũng đã vượt qua con số hai trăm và vẫn sẽ còn tiếp tục tăng lên.
Lộ Dao nhớ ban đầu chỉ có một mình cô đến khu phố hoang vu này mở cửa hàng đầu tiên dưới sự đe dọa của hệ thống hiện thực hóa ước mơ. Lúc đó cô còn phải tự đi chọn mua nguyên liệu nấu ăn. Bây giờ nhớ lại mới thấy việc trả giá với ông chủ ngoài chợ cứ như đã là chuyện từ rất lâu rồi vậy.
Sau khi hệ thống mạng nội bộ được xây dựng và đi vào vận hành, vấn đề tiền vốn eo hẹp đã được giải quyết.
Tần suất phát hành phim mới tại các rạp chiếu phim đã chậm lại nhưng những bộ phim được chiếu từ năm ngoái vẫn rất ăn khách. Khách sạn suối nước nóng thì chủ yếu là khá tốn nhân lực và sức lực thôi chứ thật ra tiền lời không được nhiều lắm. Cuối cùng thì kho bạc nhỏ của Lộ Dao cũng có một chút gọi là khoản ra khoản vào rồi.
Phải giữ vững mới được!
Số liệu tiến độ đạt thành nguyện vọng cũng trong dự đoán của Lộ Dao.
Sau buổi tám chuyện đêm khuya của các cô gái, sáng ngày hôm sau bộ lạc Thần Mộc và bộ lạc Heo Đỏ lần lượt đưa hai khúc xương trắng nhỏ dài tới.
Ba hôm nữa, bộ lạc Ánh Sáng, bộ lạc Gấu Nhảy và bộ lạc Hắc Nham cũng cho người đưa mỗi bộ lạc một khúc xương trắng tới.
Lộ Dao liên tục nhận được năm khúc xương trắng nên tiến độ đạt thành nguyện vọng nhanh chóng tăng vọt lên một đoạn lớn.
Lúc đó Lộ Dao còn cảm thấy quái lạ. Cô đã đi hỏi tộc trưởng già của bộ lạc Thần Mộc: "Sao mọi người biết tôi cần loại xương này?"
Tộc trưởng trả lại cho Lộ Dao một ánh mắt còn quái lạ hơn: "Chẳng phải cô làm rơi à? Trên này dính đầy mùi của cô mà."
Lộ Dao: "... Mùi gì cơ?"
Tộc trưởng già tốn rất nhiều công sức mới tìm ra được một cách giải thích khá là dễ hiểu: "Thì... Cũng giống như bụi hoa Nguyệt Thần mới nảy mầm dưới tán cây quýt ngọt vậy đó, ngửi là biết mùi của cô."
Lộ Dao: "... Vậy hả? Cảm ơn ông nhé."
Chính cô cũng không biết trên người mình có mùi gì.
Ba ngày sau, người tí hon của ba bộ lạc còn lại càng kỳ lạ hơn. Sau khi đưa xương tới, bọn họ liên tục nói xin lỗi, cho rằng có người nào đó trong tộc mình không hiểu chuyện nên trộm đồ trong khách sạn của Lộ Dao.
Một khúc xương phải cần hơn bốn mươi người tí hon mới khiêng đến được, vậy nên việc có người tí hon lén lút trộm đồ là không thể nào.
Lộ Dao nghĩ thầm trong đầu rằng xem ra chuyện "phát triển trí não" này sẽ không nhanh đến vậy.
Cô cũng không nói nhiều mà thuận theo bọn họ nhận lấy mẩu xương.
Xong việc, Lộ Dao tắt giao diện hệ thống rồi rời giường đi rửa mặt.
Nhiệm vụ ở khách sạn suối nước nóng đã kết thúc nhưng hệ thống hiện thực hóa ước mơ vẫn chưa về. Thành ra Lộ Dao cũng không biết cửa hàng tiếp theo sẽ như thế nào.
Sau khi thay quần áo, cô ra khỏi phòng đi sang phòng của Bất Độc bên cạnh rồi gõ cửa.
Lộ Dao: "Bất Độc dậy chưa? Mẹ chuẩn bị đi xem cửa hàng mới một chút. Con muốn đi cùng không?"
"Con đi với!" Cửa phòng bị kéo ra từ phía trong, hơi lạnh buốt giá tuôn ra từ khe cửa vừa mở, Lộ Bất Độc đi ra.
Thời tiết trên đại lục Nitraan càng ngày càng nóng. Bên phía khu phố thương mại cũng vậy.
Mấy ngày nay nhiệt độ ban ngày cao đến hai mươi bảy hai mươi tám độ nên phần lớn thời gian trong ngày Bất Độc cứ ru rú trong nhà tuyết, bị ép trở thành một cậu nhóc chỉ thích ở trong phòng.
Lộ Dao sợ cậu chết ngạt trong phòng nên thường nhân buổi sáng và buổi tối tiết trời mát mẻ dẫn cậu ra ngoài đi lòng vòng.



Bạn cần đăng nhập để bình luận