Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 554 - “Hình như điểm chính mà mọi người quan tâm hơi sai thì phải?” 3



Chương 554 - “Hình như điểm chính mà mọi người quan tâm hơi sai thì phải?” 3




“Hình như điểm chính mà mọi người quan tâm hơi sai thì phải?” 3
Ngay ba ngày trước, bên phía công ty trò chơi đã thừa nhận nhân vật “Lộ Dao” vẫn chưa đăng xuất trong [Phố U Linh] là người máy mà bên bọn họ cố ý cài vào để cứu người chơi.
Lời thanh minh này không thể giải quyết triệt để vấn đề thực tế nhưng đúng là đã xoa dịu được dư luận.
Thái Ngữ Tinh: “Chúng tôi nhìn thấy rồi.”
Quý Lâm Khải: “Thấy gì cơ?”
Thái Ngữ Tinh bỗng nhiên bịt cổ họng lại rồi lắc đầu thật mạnh.
Thỏa thuận giữ bí mật này không hề biến mất sau khi bọn họ quay lại thế giới thật. Tất cả những gì liên quan đến cửa hàng DIY đều là bí mật, bọn họ sẽ không bao giờ nói được ra những chuyện này.
Hình Dũng sốt ruột hỏi: “Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra vậy? Bây giờ vẫn chưa nói được à?”
Lưu Tịnh, Trần U, Thái Ngữ Tinh, Giang Lẫm và Nhậm Do cũng đã từng ký thỏa thuận giữ bí mật rồi nên chỉ có thể giữ im lặng.
Lúc này năm người có vòng tay u linh đều nhận được tin nhắn yêu cầu bọn họ đứng thành một vòng tròn, nhớ cố gắng hết sức chồng vòng tay lên nhau rồi chờ mấy phút.
Bọn họ không biết ý của Lộ Dao là gì, cũng không biết tiếp theo sẽ phát sinh chuyện gì nên chỉ biết tạo thành một vòng tròn theo lời cô nói mà thôi.
Ba người không có vòng tay thì đứng phía sau chờ mong chuyện sắp diễn ra.
Năm phút trôi, chẳng có chuyện gì xảy ra cả.
Hình Dũng rụt tay về: “Mỏi tay quá. Rốt cuộc bà chủ có ý gì vậy?”
Giang Lẫm: “Vừa rồi tôi còn tưởng bà chủ sẽ chui từ trong vòng tay ra ngoài cơ.”
Nhậm Do cười: “Trí tưởng tượng của cậu cũng phong phú ghê.”
Lưu Tịnh: “Tôi cũng tưởng tượng như vậy đấy, có điều không phải vòng tay mà tôi cảm thấy bà chủ sẽ ngồi máy bay trực thăng tới đây.”
...
Bọn họ đang tám chuyện thì đột nhiên một tiếng động từa tựa như tiếng khóa mở ra vang lên.
Nghe thấy tiếng động, mọi người cùng quay đầu lại thì thấy một cánh cửa đã xuất hiện trên mặt đất trống không từ bao giờ.
Sau tiếng ken két, cửa mở ra, sau đó một thiếu niên mặc đồ đen và buộc tóc đuôi ngựa bước ra ngoài.
Thiếu niên này rất cao, trên người là bộ trường bào màu đen tinh xảo, mái tóc đen buộc cao trên đầu, khuôn mặt cực kỳ đẹp, có điều đôi mắt lại màu xanh đậm rất cuốn hút.
Lưu Tịnh nhìn Harold chằm chằm rồi lẩm bẩm: “Trai đẹp xé truyện tranh bước ra đời thực...”
Harold im lặng liếc mọi người xung quanh một cái rồi quay lưng lại, hơi ngẩng đầu lên giơ tay lấy túi càn khôn ra khỏi miệng.
Lúc thử nghiệm thì Harold sẽ đeo túi trên người nhưng lúc chuẩn bị hành động chính thức thì hắn lại không yên tâm lắm, nghĩ tới nghĩ lui mãi rồi quyết định sẽ giấu thứ này vào bụng cho chắc. Lỡ giữa đường có chuyện bất ngờ xảy ra thì Lộ Dao nằm trong bụng hắn cũng sẽ không bị thương.
Harold vừa kéo mở túi, Lộ Dao nhảy ngay ra. Nhìn thấy mấy người ngơ ngác đờ đẫn trước mặt mình, cô mỉm cười chào hỏi: “Đã lâu không gặp.”
“...”
Harold túm Lộ Dao lại kiểm tra từ trên xuống dưới một lượt rồi hỏi: “Cô không sao chứ?”
Lộ Dao lắc đầu rồi giơ cổ tay lên nói khẽ: “Tù Ngọc, dậy đi.”
Chú rồng đen nhỏ đang quấn quanh cổ tay Lộ Dao chậm rãi thò cái chóp đuôi nhọn ra cọ cọ làm da trên cổ tay cô.
Lúc Lộ Dao và Harold chuẩn bị đi xuyên qua thời không thì đám nhóc con trong quán Internet Cafe nhìn thấy video trên điện thoại.
Thế là Tù Ngọc khẽ khàng chạy đi làm nũng với Lộ Dao muốn đi cùng cô tới thành phố Minh Nhật.
Chuyện này Lộ Dao không thể quyết định được vì dù sao người đi cũng là Harold, thế nên cô đã bảo Tù Ngọc đi nói với Harold đi.
Không biết Tù Ngọc nói thế nào mà nhóc rồng đen bình thường rất kiêu ngạo và ngại phiền phức lại đồng ý.
Nghe nói có một con rồng ở cửa hàng khác cũng sẽ đi theo Lộ Dao, đám nhân viên dị tộc trong tiệm nail hơi ngạc nhiên nhưng rồi cũng yên tâm hẳn.
Có vẻ như tạm thời Tù Ngọc không có ý định hóa thành hình người.
Thấy mấy người trước mặt bị sốc mồm miệng há hốc, dáng vẻ không thể chịu thêm chút kích thích nào nữa nên Lộ Dao cũng không ép Tù Ngọc phải hóa hình.
Cô đi tới gần bọn họ rồi nhẹ nhàng vỗ tay để thu hút sự chú ý đang bay cao bay xa của bọn họ về phía mình: “Cảm ơn mọi người nhé, nhờ mọi người nên chúng tôi mới đi ra được khỏi thế giới phố U Linh.”
Trong lúc mọi người đang đờ đẫn thì Quý Lâm Khải là người hoàn hồn đầu tiên. Anh ta ngạc nhiên nhìn Lộ Dao rồi lại từ từ liếc sang thiếu niên bên cạnh cô.
Lộ Dao kéo Harold qua giới thiệu: “Đây là Harold, em trai tôi.”
Mọi người: “Em trai á?!”
Lưu Tịnh: “Bà chủ, sao cô tên là Lộ Dao mà em trai cô lại là Harold?”
Thái Ngữ Tinh tiếp nối: “Cả mặt cả tên đều không giống chị em gì cả.”
Quý Lâm Khải: “Hình như điểm chính mà mọi người quan tâm hơi sai thì phải?”



Bạn cần đăng nhập để bình luận