Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 492 - Đạt được cảm giác thành tựu từ công việc nhỏ này 3



Chương 492 - Đạt được cảm giác thành tựu từ công việc nhỏ này 3




Đạt được cảm giác thành tựu từ công việc nhỏ này 3
Phương Tòng nhẹ nhàng gật đầu rồi chỉ chỉ Lưu Tịnh: "Chúng tôi là người quen."
Trần Huy Sinh đi theo sau anh ta cũng rất ngạc nhiên khi thấy Lưu Tịnh: "Sao cô lại ở đây?"
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Lưu Tịnh ngẩng đầu lên thì thấy hai đồng nghiệp cũ. Cô ấy gật đầu xem như chào hỏi: "Tôi làm tình nguyện viên ở cửa hàng này."
"Tình nguyện viên á?" Trần Huy Sinh khó hiểu hỏi lại.
Lưu Tịnh giải thích đơn giản cho anh ta nghe ý nghĩa của "tình nguyện viên".
Trần Huy Sinh trợn tròn hai mắt: "Như vậy cũng được hả?"
Lưu Tịnh cực kỳ bình tĩnh gật đầu: "Hôm nay anh đến đây là có chuyện gì sao?"
Trần Huy Sinh vừa chậm rãi tiêu hóa tin tức này vừa đáp: "Cũng không có chuyện gì to tát. Tôi và Phương Tòng đi tuần tra ở khu Nam thì gặp người bán hàng rong, nếm thử mùi vị thấy giống đồ ăn ở cửa hàng DIY, trùng hợp là lúc về có đi ngang qua đây ghé vào xem sao ấy mà."
Lộ Dao ngẩng đầu lên hỏi: "Bọn họ bán cái gì vậy?"
Trần Huy Sinh: "Có bánh bao, bánh rán và hoành thánh nữa."
Lộ Dao: "Vậy đó là khách của cửa hàng chúng tôi đấy. Chắc là vì trong giờ trải nghiệm hoạt động bọn họ làm nhiều quá, không ăn hết nên mới đưa đi bán."
Nhớ lại mùi vị trưa nay được nếm, Trần Huy Sinh lại thấy hơi thèm thuồng nên không khỏi hỏi: "Buổi tối các cô còn mở nữa không?"
Lộ Dao lắc đầu: "Chiều nay cũng có khách làm rất nhiều mang đi, có khi lúc này đang có người bán trên đường đấy."
Ngoài một câu lúc vừa vào cửa, còn lại Phương Tòng chỉ im lặng đứng nghe Trần Huy Sinh nói chuyện với Lưu Tịnh và Lộ Dao, thỉnh thoảng lại đảo mắt nhìn xung quanh. Sau khi đánh giá xong hết bài trí trong cửa hàng, anh ta không còn hứng thú nữa nên chuẩn bị quay về ban quản lý.
Trần Huy Sinh quay đầu liếc nhìn anh ta một cái rồi nhanh chóng xoay người lại gần Lộ Dao hỏi nhỏ: "Nghe nói đồ ăn trong cửa hàng cô có thể phòng bị lạc nhân tính thật hả?"
Lộ Dao ngạc nhiên ngẩng đầu lên: "Ai nói thế?"
Trần Huy Sinh: "Chẳng lẽ không phải à?"
Lộ Dao lắc đầu chắc nịch: "Đồ ăn sao mà phòng bị lạc nhân tính được? Có phải mấy anh bị người ta lừa rồi không?"
Trần Huy Sinh bất đắc dĩ gãi đầu kể lại chuyện mình trải qua ở khu Nam cho cô nghe.
Lộ Dao cạn lời. Đầu óc của người dân nơi này linh hoạt thật đấy, mới đó mà đã có quảng cáo giả rồi.
Đúng là đồ ăn của cửa hàng DIY ngon hơn đồ bán bên đường nhưng đó là vì bọn họ nấu từ nguyên liệu thật thôi.
Tình hình phố U Linh khác với cửa hàng đồ ăn nhanh. Đồ ăn thật ở thế giới này chỉ mang lại trải nghiệm ngon miệng cho khách mà thôi, không có tác dụng gì khác, càng không hề có công dụng phòng việc bị lạc nhân tính.
Chỉ là Trần Huy Sinh không tin. Trưa nay trong một khoảnh khắc nào đó, anh ta đã mơ màng thả hồn về trời rồi, tinh thần cũng mệt mỏi đến cùng cực, thế mà sau khi ăn bánh bao xong lại không còn mệt nữa, tinh thần cũng tươi tỉnh hơn không ít.
Lộ Dao: "... Thức ăn cung cấp năng lượng giúp anh có tinh thần hơn thôi."
Trần Huy Sinh cảm thấy lời Lộ Dao nói rất khó chấp nhận được.
Bấy giờ Phương Tòng mới biết câu chuyện đằng sau bữa trưa hôm nay. Vẻ lạnh lùng chợt hiện lên trên mặt anh ta.
Những người này thật ngây thơ, cứ luôn cho rằng sẽ có cách thoát khỏi ngài, thoát khỏi phố U Linh.
Nghe lời Lộ Dao nói, Lưu Tịnh nhớ lại chuyện xảy ra trong cửa hàng hồi trước nên cũng đặt câu hỏi: "Nếu đồ ăn trong cửa hàng không có hiệu quả phòng bị lạc nhân tính thì chuyện gì đã xảy ra với tôi, Giang Lẫm và Đỗ Hiểu vậy?"
Trần Huy Sinh hoảng hốt: "Đỗ Hiểu cũng đã tới đây rồi à?"
Lưu Tịnh: "Ngày hôm qua cô ấy được người của nhà thờ đưa tới."
Trần Huy Sinh: "Tình huống của cô ấy có tốt hơn không?"
Lưu Tịnh gật đầu: "Đến buổi chiều cô ấy đã khôi phục ý thức rồi, sau đó được người ta đưa về lại nhà thờ."
Nghe vậy, Trần Huy Sinh quay đầu lại nhìn Lộ Dao bằng ánh mắt sáng ngời. Ngay cả Phương Tòng cũng ngạc nhiên ngước mắt nhìn cô.
Đúng lúc này, tiếng động cơ quen thuộc từ từ tới gần, càng ngày càng lớn rồi đột nhiên dừng lại trước cửa cửa hàng DIY.
Chỉ chốc lát sau, Nhậm Do mặc đồng phục nhân viên an ninh dẫn hai nhân viên trẻ tuổi xa lạ đi vào.
Nhậm Do không nhìn người xung quanh mà sải bước đi thẳng về phía Lộ Dao.
Thấy vậy, cô hỏi: "Hôm nay anh Từ không đi với cậu à?"
Vẻ mặt Nhậm Do rất khó coi: "Anh Từ vẫn đang ở phòng y tế, đến giờ vẫn chưa tỉnh lại."
Ngày hôm qua Từ Tranh Vanh bị kéo vào tịnh thất, mặc dù không trở thành vật chứa nhưng có vẻ như tinh thần anh ta đã bị thương nghiêm trọng, nằm mê man trong phòng y tế một ngày một đêm rồi vẫn chưa tỉnh.
Nhậm Do thở dài, cảm thấy có chút mệt mỏi: "Có thể anh Từ sẽ phải lui xuống, sau này nhiệm vụ tuần tra khu Bắc sẽ do tôi phụ trách. Tôi đến đây là vì muốn đặt làm riêng con dao giống loại mà anh Từ đã dùng hôm qua."



Bạn cần đăng nhập để bình luận