Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 594 - Cửa hàng dịch vụ chạy vặt chính thức mở cửa kinh doanh 3



Chương 594 - Cửa hàng dịch vụ chạy vặt chính thức mở cửa kinh doanh 3




Cửa hàng dịch vụ chạy vặt chính thức mở cửa kinh doanh 3
Đi đến cổng, Lộ Dao lại quay đầu lại dặn dò Chương Thư: “Cô đừng sợ, lát nữa Bất Độc sẽ đến. Có người đặt hàng thì liên lạc, chúng tôi sẽ về nhanh nhất có thể.”
Nhân viên chạy vặt có thẻ nhân viên và máy truyền tin riêng, Chương Thư ở cửa hàng có thể liên lạc trực tiếp với họ qua hệ thống chạy vặt.
Harold đeo túi chạy xe ra ngoài, không thèm tính toán hiệu suất, hắn rất tình nguyện chạy xe.
Mấy hôm trước Harold điên cuồng phóng xe đạp điện ở thị trấn Lục Bảo Thạch làm người dân trên thị trấn đều phải ngước nhìn, thậm chí có khách hàng muốn đặt mua xe đạp điện ở tiệm nail.
Người dân ở đại lục Alexandria ngày thường ra ngoài đi xe ngựa là chính, có người còn đi xe bò, bắt gặp xe đạp điện vỏ sắt, quả thật rung động đến nỗi không nói nên lời.
Lộ Dao ra khỏi cửa hàng, quay sang trái đi vào khu chung cư Quan Âm.
Có lẽ khu chung cư Quan Âm là một khu chung cư cao cấp, cổng lớn xây rất khí thế, lối vào có trạm bảo vệ, còn có cổng rào nữa.
Trong trạm bảo vệ có hai cái xác mặc đồng phục bảo vệ, cơ thể thối rữa, chắc là bị xử vào giai đoạn đầu tiên.
Trong khu chung cư có hơn hai mươi tòa nhà, Lộ Dao đứng dưới lầu nhìn lên, một tòa có hơn ba mươi tầng.
Chắc vẫn còn không ít người còn sống trong khu chung cư này, chỉ là bình thường ít có thể thấy họ ra ngoài mà thôi.
Không thể đi thang máy nên cô chỉ có thể leo lên từng tầng bằng thang bộ, thỉnh thoảng sẽ gặp zombie lẻ tẻ ở hành lang, căn bản đều là hộ dân ngày xưa sống ở đây.
Thường thì nếu gặp phải zombie ở tầng thấp, Lộ Dao sẽ đổi sang tòa nhà khác.
Tầng một, tầng hai là đường mà ai ra ngoài đều phải đi qua, có zombie lang thang ở hành lang lại không ai xử lý, căn bản có thể đoán rằng trong tòa nhà này chẳng có ai cả.
Mà đơn nguyên có người ở chắc chắn sẽ không để mặc cho zombie vòng tới vòng lui ở cầu thang để đảm bảo việc ra vào diễn ra bình thường.
Đứng dưới lầu quan sát một lát, tính toán trong lòng xong cô lại bắt đầu thăm hỏi các hộ dân.
Vốn dĩ hoạt động thăm hỏi này nên gõ cửa giao lưu trực tiếp là tốt nhất, nhưng suy cho cùng thì trình xã giao của Lộ Dao cũng chẳng đỉnh đến mức đó, nên cô chỉ nhét một tờ rơi lên cửa thôi.
Chuyện bất ngờ là sau khi Lộ Dao đến thăm hết ba đơn nguyên thì gặp được một gia đình mở hé cửa ra ở tầng 7 tòa số 4.
Một bà cụ đứng trong nhà, hai tay nắm chặt cánh cửa đang nhìn lén Lộ Dao từ khe cửa, sau khi chạm mắt với Lộ Dao thì hoảng hốt khép cửa lại ngay.
Lộ Dao đi đến cửa, đứng đó nghĩ ngợi một lát rồi giơ tay lên khẽ gõ cửa, biết sau cửa có người nên cô bắt đầu cởi mở tự giới thiệu: “Chào bà, tôi là nhân viên của cửa hàng dịch vụ chạy vặt bên ngoài khu chung cư. Nghiệp vụ chủ yếu của cửa hàng là chạy vặt và giao hàng giúp khách, hôm nay là ngày khai trương, đặt đơn được giảm 50%, cần gì có thể tìm hiểu kỹ hơn nhé.”
Lộ Dao đứng chờ ở cửa vài phút, thấy cửa không mở ra lại cô bèn nhét tờ rơi vào cửa như trước đó rồi tiếp tục đi thăm những hộ dân khác.
Khi Lộ Dao rời khỏi tầng bảy đi tiếp lên tầng tám, tầng bảy tòa số 4 có người từ từ mở cửa ra, lấy tờ rơi nhét ở cửa đi.
Tào Tú Hồng - một bà cụ sáu mươi hai tuổi sống tại số nhà 705 tòa số 4 chung với bạn đời và cháu trai.
Bà ấy là cụ già lúc nãy đã nhìn lén Lộ Dao từ khe cửa.
Chờ khi tiếng bước chân ngoài cửa đi xa, Tào Tú Hồng mới gom hết can đảm mở cửa ra lại, lấy một tờ rơi vào.
Bà ấy đã nghe cô gái bên ngoài nói, nhưng bà ấy cũng biết thế đạo hiện tại không ổn, bên ngoài trừ zombie ra thì còn rất nhiều người không tiếc gặm xương đồng loại để được sống sót.
Bà ấy sợ bị lừa nên đã cố nhẫn nhịn không mở cửa.
Người già như bà ấy vẫn có thể sống là nhờ đứa cháu sống chung với họ.
Con trai và con dâu bận đi làm, luôn là Tào Tú Hồng và chồng chăm sóc đứa cháu còn đang đi học.
Vốn dĩ chỉ còn nửa năm là cháu trai phải thi rồi, hơn một tháng trước dịch bệnh zombie đột nhiên bùng phát mà không thể đến trường, tất cả mọi người chỉ có thể trấn thủ trong nhà.
Cả nhà họ vẫn coi như là may mắn, lúc biến cố xảy đến cháu trai học cấp ba đang ở nhà ăn cơm trưa với họ nên lớn bé cả nhà mới không bị chia cách.
Tháng ngày này, họ sống nhờ vào lương thực dự trữ từ trước trong nhà.
Ba người ăn, cho dù có tiết kiệm cỡ nào thì gắng gượng gần hai tháng cũng đã đến cực hạn rồi.
Hôm qua có một hộ dân chung tầng định ra ngoài tìm vật tư, cháu trai Tào Tú Hồng là Triệu Hiểu Bằng đã xin họ dẫn cậu ấy theo.
Người sống chung tầng nên cũng coi như biết rõ về nhau, mấy người lớn biết trong nhà Tào Tú Hồng chỉ có mình Triệu Hiểu Bằng có thể ra ngoài nên đã đồng ý dẫn theo.
Nhưng nhóm họ đã ra ngoài một ngày một đêm rồi, tới giờ vẫn chưa ai về.
Tào Tú Hồng sốt ruột trong lòng, buổi sáng đã gõ cửa nhà khác mấy lần.



Bạn cần đăng nhập để bình luận