Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 406 - Các tiền bối lớn hội ngộ ở quán net nhỏ 3



Chương 406 - Các tiền bối lớn hội ngộ ở quán net nhỏ 3




Các tiền bối lớn hội ngộ ở quán net nhỏ 3
Tu sĩ Nhân tộc cũng không ra sao nhỉ, chẳng phải chỉ là lên mạng thôi sao, gì mà như đã phạm tội tày trời vậy, thật buồn cười.
Đệ tử tông môn cúi đầu, đỏ mặt tía tai.
Trưởng lão các tông nổi giận, muốn đập quán để hù dọa yêu ma không biết trời cao đất dày, nhưng quái lạ, vậy mà không thể sử dụng pháp thuật trong quán.
Tiểu báo yêu Văn Dung ở một bên nói: “Để ngăn chặn khách hàng đánh nhau gây chuyện trong quán, bà chủ quán đặt ra quy tắc, không thể sử dụng pháp thuật linh lực trong phạm vi của quán net. Nếu các vị đã tìm thấy đệ tử nhà mình rồi thì dẫn đi là được, vẫn xin đừng gây sự trong quán.”
Đường đường chỉ là một tiểu yêu Kim Đan kỳ mà khẩu khí còn lớn hơn lão tiền bối Đại Thừa kỳ.
Trưởng lão tông môn, ánh sáng của chính đạo nào có bao giờ phải nhận lấy lời lẽ khinh thường thế này? Tức muốn chết, nhưng bị giới hạn bởi quy tắc nên không thể lấy uy ép người.
Trưởng lão của Côn Luân phái tức giận trợn tròn mắt, lớn tiếng nói: “Chưởng quầy đâu? Ra đây nói chuyện!”
Lúc nãy Trình Diệp đã liên lạc với Lộ Dao rồi nhưng Lộ Dao đã tiến vào ảo cảnh Chuyện Lạ Phù Sinh Lục Giới với nhóc Đương Khang và nhóc kỳ lạ.
Trên người Lộ Dao có một mảnh Truyền Âm ngọc phù đã qua cải tạo, chuyên dùng để liên lạc với nhân viên bên ngoài thế giới.
Cô nghe nói phụ huynh các tông môn tới quán thì lập tức gọi Trình Diệp chuẩn bị chiếu CG mới trong quán, đồng thời chuẩn bị phát trực tiếp ảo cảnh.
Mình Trình Diệp làm không xuể, đang kêu gọi người tới giúp trong nhóm.
Cơ Chỉ Tâm nhận được tin nhắn của Trình Diệp, lập tức từ cửa hàng Lông Xù chạy qua khống chế tình hình.
Trưởng lão Côn Luân thấy Cơ Chỉ Tâm, giọng điệu cực kỳ khinh miệt: “Ngươi là chưởng quầy?”
Cơ Chỉ Tâm lắc đầu.
Tông chủ của Ngự Thú tông phe phẩy quạt lông: “Người phàm thì có thể gan dạ cỡ nào chứ? Giờ đẩy một tên lâu la ra, còn chủ quán thật chắc đã bỏ chạy từ lâu rồi.”
Chủ quán mãi không xuất hiện nên bầu không khí trong quán bắt đầu trở nên căng thẳng. Cả Yêu tộc và Ma tộc hóng chuyện cũng thấy hơi lạ, còn tưởng bà chủ sợ những tu sĩ này nữa.
Giọng điệu của Cơ Chỉ Tâm hòa nhã: “Thật ra không đúng lúc cho lắm, cách đây không lâu bà chủ đã vào ảo cảnh nên không thể ra tiếp khách. Có điều, bà chủ đã biết chư vị đến nên cố tình dặn chúng tôi chuẩn bị một món quà gặp mặt.”
Vừa nói xong, Cơ Chỉ Tâm lại nâng cao giọng nói: “Nửa tháng sau, Chuyện Lạ Phù Sinh Lục Giới mở cảnh cuối cùng, vẫn mời chư vị xem qua một lần.”
Cảnh cuối cùng? Là cái gì?
Khách quen quán net tình cờ hóng chuyện không kìm được cơn sốc, họ đã quen với việc thỉnh thoảng quán net sẽ tạo ra vài trò mới mẻ, nên lập tức bắt đầu chờ mong.
Lần này lại là gì đây?
Đệ tử tông môn ngoan ngoãn đứng giữa lối đi cũng không nhịn được ngẩng đầu. Trưởng lão các tông môn nhìn nhau, ánh mắt ngập tràn sự khinh rẻ.
Họ đã hành tẩu ở thế gian quá lâu, tự nhận bản thân già đời, đạo tâm sớm đã vững vàng, tuyệt không thể để cho cửa hàng sơn dã này lay động.
Cơ Chỉ Tâm búng tay một cái, màn hình chiếu thực tế ảo chợt chiếu xuống, lơ lửng trên không trung.
[Có một người đứng giữa nghiên mực lớn như làn khói. Cô đang ngẩng đầu nhìn chăm chú lên bầu trời, còn giơ tay ra dấu nhiều lần, không biết đang ước lượng điều gì.]
Khách quen trong quán đã nhận ra người trên màn hình là bà chủ.
[Một lát sau, nữ tử móc một khúc gỗ trong túi ra, so với bầu trời.]
Chúng yêu ma và đệ tử tông môn trẻ tuổi vẫn đang nghi hoặc, bà chủ lấy khúc gỗ bé tẹo kia làm gì?
Biểu cảm của Trưởng lão Côn Luân chợt thay đổi, buột miệng nói ra: “Đó là... Kiến mộc?
Trưởng lão Đan tông nhíu mày: “Đây là lần đầu thấy được đồ thật.”
Kiến mộc là thần mộc kết nối thiên địa người thần trong truyền thuyết, bình thường nào có thể thấy. Cả những trưởng lão tông môn này cũng chỉ thấy hình ảnh trên tranh vẽ và sách vở.
[Bà chủ cầm kiến mộc ước lượng một phen rồi khẽ nhíu mày, xoay tay lại móc một cục đất trong túi ra.]
Sắc mặt trưởng lão của Cửu Tuyệt môn bỗng thay đổi cực độ: “Tức nhưỡng! Rốt cuộc nàng muốn làm gì?”
[Bà chủ để tức nhưỡng và kiến mộc lại chung rồi khua tay múa chân một phen, lấy ra một cây trượng thân đen láy, thấp thoáng tỏa ra ánh sáng vàng.
Ánh sáng vàng lóe nhẹ lên, không thể thấy rõ động tác của bà chủ, chỉ thấy từng bậc cầu thang trải dài lên cao, mãi tới khi xuyên qua áng mây.]
Sảnh quán net lặng im, mọi người đều đang tiêu hóa cảnh tượng trước mắt.
[Nữ tử giữa nghiên mực lớn cúi đầu, giọng nói vừa dịu dàng vừa hờ hững: Cảnh cuối cùng Chuyện Lạ Phù Sinh Lục Giới – Thang Trời Vô Tận, xây dựng hoàn tất.]



Bạn cần đăng nhập để bình luận