Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 506 - Phòng ước gì được nấy 6



Chương 506 - Phòng ước gì được nấy 6




Phòng ước gì được nấy 6
Dòng chữ nhỏ nói rõ rằng: "Giá trị nguyện lực đổi từ hệ thống là nguyện lực chân thật một trăm phần trăm."
Nguyện lực chân thật này và nguyện lực tự thân của anh ta có gì khác nhau?
Quý Lâm Khải nghĩ mãi không ra, chỉ là hình như vì sự tồn tại của ba tiếng đồng hồ nguyện lực chân thật này mà khu vực DIY trong hệ thống chiến đấu có thể vận hành được rồi.
Anh ta tạm thời gác mấy điều mình nghi ngờ lại để bắt tay vào vẽ bản thiết kế súng lục và đạn nguyện lực cái đã.
Hai tiếng đồng hồ sau, bản vẽ chi tiết gồm cả các linh kiện đã hoàn thành.
Quý Lâm Khải đứng lên vươn vai khởi động cái cổ đã cứng ngắc của mình một cái. Chẳng biết Hình Dũng ở buồng làm việc bên cạnh đã rời đi từ lúc nào, bên ngoài buồng của anh ta thì có dán một tờ giấy ghi chú.
Quý Lâm Khải cầm lên đọc rồi định tiện tay nhét luôn vào túi, sau đó anh ta chợt khựng lại chốc lát rồi lại trở tay nhét nó vào vòng tay u linh.
Sau mấy phút nghỉ ngơi, anh ta bắt đầu chế tạo các linh kiện với sự giúp đỡ của vòng tay.
Khu vực DIY của vòng tay u linh cũng là trí năng. Nó có thể đánh giá bản thiết kế rồi cho ra số lượng nguyên liệu, thiết bị và số nguyện lực cần sử dụng. Người dùng chỉ cần chờ đợi mấy phút là sẽ có được một linh kiện hoàn mỹ.
Toàn bộ quá trình tốn mất chừng hai tiếng rưỡi đồng hồ. Sau khi hao hết ba tiếng đồng hồ giá trị nguyện lực, tất cả các linh kiện và sáu viên đạn nguyện lực đã xuất hiện đầy bàn của Quý Lâm Khải.
Anh ta tốn thêm mấy phút để lắp ráp và lắp đạn vào, thành phẩm thì đã có nhưng giờ lại không có chỗ thử súng.
Quý Lâm Khải đang nghịch nghịch khẩu súng mới ra lò thì chợt cảm thấy bụng đói cồn cào, cơ thể cũng trở nên mệt mỏi vô cùng. Anh ta ngước lên nhìn mới thấy đã hơn bảy giờ tối rồi, thảo nào lại đói như vậy.
Lúc này trong phòng học chỉ còn một mình anh ta.
Quý Lâm Khải nhanh chóng dọn dẹp hết nguyên liệu còn dư và thiết bị trên bàn làm việc rồi lê đôi chân sắp nhũn ra khỏi phòng học. Vừa ra đến cửa, anh ta đã ngửi được một mùi thơm khiến người ta phải chảy nước miếng.
Cửa phòng nghỉ không đóng nên từ bên ngoài cũng thấy rõ cảnh các nhân viên đang cùng ăn cơm tối.
Quý Lâm Khải đứng ngoài cửa nhìn mấy giây. Trước giờ anh ta chưa từng đói cồn cào như thế này, đói đến nỗi nước miếng cứ ứa ra mãi.
Bọn họ đang ăn cái gì mà ngửi mùi thơm quá vậy?
Lộ Dao không có mặt trong phòng nghỉ. Cô đang ngồi ngoài sảnh ăn cơm hộp với Hoàng Kỳ.
Cả chiều nay cô ngồi làm một cái hộp tâm nguyện, tốn không ít sức lực nên tối nay đã gọi một suất hải sản nướng để tự thưởng cho bản thân.
Vất vả lắm Quý Lâm Khải mới đè được kích động muốn ăn xuống bằng ý chí mạnh mẽ của bản thân, ai ngờ đang hoa mắt choáng đầu đi ra thì lại suýt nữa phải quỳ xuống.
Lộ Dao thấy vậy nên tốt bụng hỏi: "Anh... Có muốn ăn chút gì không?"
Quý Lâm Khải đỡ tường đứng lên rồi ngơ ngác hỏi lại: "Tôi ăn được hả?"
Lộ Dao: "Anh mất quá nhiều sức, giờ ăn chút gì đó bổ sung sức lực là ổn thôi."
Thấy một chuỗi tôm sú lớn, tôm tít còn dài hơn cả cẳng tay và lươn nướng bóng loáng dầu trước mặt Lộ Dao, mắt Quý Lâm Khải xanh lè như sói đói.
Anh ta dùng chút ý chí cuối cùng để kiềm chế nước miếng đang tiết ra không ngừng trong miệng, cố gắng duy trì vẻ mặt hết sức khách sáo đi qua ngồi xuống đối diện Lộ Dao rồi nói: "Bao nhiêu tiền vậy? Để tôi trả."
Lộ Dao: "Anh ăn đi đã. Anh muốn ăn hải sản không?"
Quý Lâm Khải cố gắng gật đầu nhẹ nhàng nhất có thể.
Sau một hồi gió cuốn mây tan, Quý Lâm Khải ăn đến nỗi còng cả người cuối cùng không nỡ lắm nhưng vẫn đặt đũa xuống.
Nếu bạch tuộc hoàng kim cũng nấu được thành món ngon như vậy thì tốt biết bao.
---
Quý Lâm Khải là vị khách cuối cùng của ngày hôm nay. Sau khi ăn xong cơm tối, anh ta bỏ lại một xấp tiền giấy rồi đi luôn không quay đầu lại.
Lộ Dao vốn còn có chuyện muốn hỏi, ai ngờ mới xoay người đi có tí mà anh ta đã chạy mất tiêu rồi.
Tiểu Thái bảo lúc đi hai tai Quý Lâm Khải đỏ bừng.
Lộ Dao chết lặng nói: "Ăn ngon quá nên đỏ đấy."
Lưu Tịnh cười: "Trông anh ta ăn ngon miệng ghê, tôi nhìn mà thèm theo."
Lộ Dao: "Nếu mọi người muốn ăn thì lát nữa tôi đặt đồ ăn đêm nhé?"
Mấy nhân viên lập tức lắc đầu nguầy nguậy.
Bọn họ vẫn có rào cản tâm lý.
Lúc này, mấy chiếc moto tuần tra cùng dừng lại trước cửa cửa hàng DIY. Nhậm Do dẫn Giang Lẫm đi vào, vừa thấy Lộ Dao đã lộ ra vẻ mặt uất ức: "Bà chủ ơi, đao của tôi bị nuốt hết cả rồi."



Bạn cần đăng nhập để bình luận